Lúc này, trước tiên mộ được bao phủ bởi một vùng sương mù.
Một khắc trước bầu trời còn vô cùng sáng sủa, ngay sau đó điểm đen kích cỡ quả đấm xuất hiện trên không tiên mộ, giống như một hắc động nhỏ, tạo nên gió xoáy mãnh liệt.
Điểm đen dây dưa với sương mù xung quanh, chỉ mấy hơi, thể tích tăng lên trăm vạn lần, biến thành một đám mây to lớn đường kính hơn vạn thước.
Lực lượng khiến trái tim người ta đập nhanh lan tràn từ hắc vân hàng lâm, giống như ngày tận thế đã tới.
Lúc này vốn đang là buổi sáng, bị hắc vân này che lại, bầu trời nhanh chóng tối đi.
Trước tiên mộ sớm đã có người đang lo lắng đợi tiên mộ mở ra, thậm chí có một số người vận dụng thuật pháp tính toán thời gian tiên mộ mở.
Nhìn thấy đám mây to lớn sắp bay tới, trong chớp mắt sắc mặt thay đổi.
- Nhanh rời khỏi nơi này, tiên mộ sắp mở rồi!
Một hòa thượng kêu lên.
Nói xong không chỉ hòa thượng này, những người khác hiểu biết về tiên mộ cho dù là tu vi cao thấp đều như gặp phải khắc tinh, một mình hoặc mang theo thuộc hạ của mình chạy như điên rời xa hắc vân kia.
Chỉ trong chớp mắt, vùng đất gần tiên mộ là nơi lánh nạn.
Mấy tu sĩ phản ứng chậm hơn chút, lại cách tiên mộ quá gần, cho nên không kịp chạy thoát khỏi hắc vân.
“Bùm bùm” vài tiếng, từng đạo tia chớp màu đen từ đám mây đánh xuống, thân thể mấy người run lên, còn chưa kịp kêu lên, thân thể trực tiếp hóa thành tro bụi, được gió thổi đi.
Những người không bị ảnh hưởng, chạy một hơi mấy ngàn mét mới dừng lại, trong mắt nhìn về phía hắc vân đều là kiêng kị.
- Vân kiếp, đây là vân kiếp, đúng là không phải đáng sợ bình thường.
Có người nghĩ lại mà sợ nói.
Vân kiếp là lôi vân lúc tu sĩ độ kiếp, vân kiếp hình lôi đánh xuống hoàn toàn không phải lôi điện bình thường thậm chí là lôi điện một số tu sĩ tu luyện có thể so sánh.
Bình thường chỉ từ Kim Đan Thần Cảnh đến Nguyên Anh kỳ, mới có khả năng cần độ kiếp.
Cho dù là cao thủ Thần Cảnh Kim Đan đỉnh phong, có thể sống sót dưới vân kiếp này cũng chỉ là mười người chỉ một.
Cũng may tốc độ vân kiếp không nhanh, nếu không có khả năng bọn họ sẽ bị diệt sạch, không ai ở đây có thể đối kháng với vân kiếp.
Hắc vân kh ủng bố này che khuất toàn bộ vùng gần tiên mộ, lúc này mới dừng lại.
Nhưng sắc mặt mọi người không chỉ không chuyển biến tốt hơn, trái lại còn khó coi hơn nhiều.
- Chạy, chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu!
Không biết người nào kêu lên.
Ông ta vừa mới nói xong, khí tức chôn vùi trong hắc vân khiến huyết dịch người ta không thể lưu động lập tức xuất hiện.
Ngay sau đó, một lôi điện to lớn hình thanh kiếm đánh xuống.
“Bùm bùm!” Âm thanh chấn động sơn hà vang lên, trong phút chốc bầu trời mới tối lại được ánh sáng chói mắt bao trùm.
Xung quanh tiên mộ hoàn toàn bị tiếng sấm, lôi quang và sơn hà chấn động bao phủ, không còn âm thanh gì khác, cũng không còn ánh sáng gì khác, giống như long trời lở đất, trên cơ bản cách xa vài trăm dặm cũng có thể cảm nhận được.
Rất nhiều người tu vi yếu không có bất luận phản kháng gì, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Không có vận động, máu tươi không ngừng chảy từ ngũ quan ra, chỉ có một số người vẫn duy trì được trang nghiêm.
Rất lâu sau, lôi điện hình kiếm mới biến mất.
Xung quanh tiên mộ giống như bị một quả bom nguyên tử làm nổ tung, vô cùng bừa bãi.
Tiên mộ vốn được bao phủ bởi sương mù, sương mù vẫn như cũ, nhưng nhạt hơn trước nhiều, mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa có thể dung nạp trăm người ở tận cùng sân, theo phong cách cổ đứng vững.
Theo sân xuất hiện từ trong sương mù, nhà giam to lớn cũng hiện lên.
Trong nhà giam, có một con cự long dài trăm thước không có chút sức sống ở bên trong.
Trên đại môn cổ xưa, là một tấm biển vàng viết ba chữ “Cửu U Cung”.
- Tiên mộ mở rồi!
Mọi người ngơ ngẩn nhìn bàn long và tấm biển, vô cùng khiếp sợ nói.
Mọi người nghe Thanh Khâu nói vậy, sắc mặt thay đổi theo.
- Mạc tiên sinh, vừa rồi tiên mộ đã mở, cậu chắc chắn muốn vậy sao?
Tiểu đạo sĩ Trương Nhược Hư lạnh giọng hỏi.
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lộ ra chút dị sắc, không thể không nói tiên mộ mở đúng lúc thật.
- Anh thấy tôi giống nói giỡn à?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Hắn muốn cứu Dạ Tình, cũng cần phải hoàn thành chuyện đồng ý với Giang Thành, sao đám người này có thể khiến hắn thay đổi chủ ý.
- Được lắm, tiểu tử, chỉ cần đợi hình lôi hoàn toàn tản ra là có thể mở ra, vậy ngày mai bản đại tiên và đạo hữu khác đợi ở tiên mộ, đến lúc đó xem cậu có thể ngăn ai tiến vào tiên mộ, có năng lực đạt được mấy quả Thất Hồn Quả.
Thanh Khâu nói xong lùi về trong cơ thể Mã Tiên Nhi, Mã Tiên Nhi cũng khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Dù sao Mạc Phàm đã từ chối bọn họ, vậy thì đến tiên mộ rồi nói sau, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Mạc Phàm rất mạnh thì thế nào, bọn họ là hạng người tầm thường sao?
- Nếu Mạc tiên sinh đã có quyết định, Tiên Nhi cáo từ trước, chúc Mạc tiên sinh có thể đạt được như mong muốn.
Mã Tiên Nhi cười nói, xoay người đi tới cửa.
Rõ ràng là cầu chúc Mạc Phàm, nhưng không nghe ra được chút ý chúc phúc.
Những người khác cũng nhíu mày, có người cáo từ với Mạc Phàm, có người liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó rời đi.
Không lâu sau, trong Phong Ba Đình chỉ còn lại Mạc Phàm và đám Sen Taiko.
- Mạc tiên sinh, cậu thật sự muốn đi mở tiên mộ sao, thực ra ba năm sau cũng…
Sen Taiko nhíu mày, nói một nửa thì dừng lại.
Những người đến Mạc gia chỉ là đại diện, chắc chắn không phải tới đạt tư cách tiến vào tiên mộ với Mạc Phàm, bởi vì bọn họ không có tư cách bàn điều kiện với Mạc Phàm.
Những người này tới chẳng qua là xem thái độ của Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm để bọn họ tiến vào tiên mộ, tất nhiên tất cả đều vui vẻ.
Trái lại thì bọn họ sẽ ở tiên mộ chuẩn bị đối phó Mạc Phàm trước, bởi vì nếu đợi Mạc Phàm đến tiên mộ mới chuẩn bị, vậy thì quá muộn.
Những người này đều biết thái độ của Mạc Phàm, chỉ sợ đợi Mạc Phàm tới tiên mộ, nghênh đón hắn là cạm bẫy lớn, giống như khi ở Chúng Thần Sơn, nhưng còn đáng sợ hơn lúc ở Chúng Thần Sơn.
Trên Chúng Thần Sơn chỉ tụ tập đám Thanh Bang, Thần Điện, Hắc Ám Giáo Đình, Thứ Thần, Vu Thần Giáo, lần này số người tụ tập còn nhiều hơn ở Chúng Thần Sơn.
Nếu những người này ra tay, chưa chắc Mạc Phàm đã là đối thủ của bọn họ.
Dù sao tiên mộ ba năm mở một lần, Mạc Phàm hoàn toàn có thể đợi ba năm sau lại mở.
Chỉ trong một năm Mạc Phàm đã có tu vi như thế, ba năm sau kh ủng bố thế nào có thể nghĩ được, hoàn toàn không cần đối phó với nhiều người như thế.
- Những người này còn chưa đến mức khiến tôi đợi ba năm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Quả thật hắn có thể không mở tiên mộ, nhưng cứ như vậy, hắn không chỉ thất tín với Tôn Huyền Cơ và Hắc Thị, còn khiến Dạ Tình ngủ say một thời gian, hai chuyện này đều là điều hắn không muốn.
Không phải đám Thanh Khâu muốn hắn không lấy được một quả Thất Hồn Quả nào sao, hắn muốn xem đám người này có bản lĩnh gì ngăn được hắn lấy Thất Hồn Quả.
Mạc Phàm ở Mạc gia cả buổi chiều, ăn bữa cơm với cha mẹ Tiểu Vũ, lúc này buổi tối mới một mình rời đi, đi về phía Vân Châu.
Nếu tiên mộ mở, cũng đến lúc qua đó rồi. Lúc này, trước tiên mộ được bao phủ bởi một vùng sương mù.
Một khắc trước bầu trời còn vô cùng sáng sủa, ngay sau đó điểm đen kích cỡ quả đấm xuất hiện trên không tiên mộ, giống như một hắc động nhỏ, tạo nên gió xoáy mãnh liệt.
Điểm đen dây dưa với sương mù xung quanh, chỉ mấy hơi, thể tích tăng lên trăm vạn lần, biến thành một đám mây to lớn đường kính hơn vạn thước.
Lực lượng khiến trái tim người ta đập nhanh lan tràn từ hắc vân hàng lâm, giống như ngày tận thế đã tới.
Lúc này vốn đang là buổi sáng, bị hắc vân này che lại, bầu trời nhanh chóng tối đi.
Trước tiên mộ sớm đã có người đang lo lắng đợi tiên mộ mở ra, thậm chí có một số người vận dụng thuật pháp tính toán thời gian tiên mộ mở.
Nhìn thấy đám mây to lớn sắp bay tới, trong chớp mắt sắc mặt thay đổi.
- Nhanh rời khỏi nơi này, tiên mộ sắp mở rồi!
Một hòa thượng kêu lên.
Nói xong không chỉ hòa thượng này, những người khác hiểu biết về tiên mộ cho dù là tu vi cao thấp đều như gặp phải khắc tinh, một mình hoặc mang theo thuộc hạ của mình chạy như điên rời xa hắc vân kia.
Chỉ trong chớp mắt, vùng đất gần tiên mộ là nơi lánh nạn.
Mấy tu sĩ phản ứng chậm hơn chút, lại cách tiên mộ quá gần, cho nên không kịp chạy thoát khỏi hắc vân.
“Bùm bùm” vài tiếng, từng đạo tia chớp màu đen từ đám mây đánh xuống, thân thể mấy người run lên, còn chưa kịp kêu lên, thân thể trực tiếp hóa thành tro bụi, được gió thổi đi.
Những người không bị ảnh hưởng, chạy một hơi mấy ngàn mét mới dừng lại, trong mắt nhìn về phía hắc vân đều là kiêng kị.
- Vân kiếp, đây là vân kiếp, đúng là không phải đáng sợ bình thường.
Có người nghĩ lại mà sợ nói.
Vân kiếp là lôi vân lúc tu sĩ độ kiếp, vân kiếp hình lôi đánh xuống hoàn toàn không phải lôi điện bình thường thậm chí là lôi điện một số tu sĩ tu luyện có thể so sánh.
Bình thường chỉ từ Kim Đan Thần Cảnh đến Nguyên Anh kỳ, mới có khả năng cần độ kiếp.
Cho dù là cao thủ Thần Cảnh Kim Đan đỉnh phong, có thể sống sót dưới vân kiếp này cũng chỉ là mười người chỉ một.
Cũng may tốc độ vân kiếp không nhanh, nếu không có khả năng bọn họ sẽ bị diệt sạch, không ai ở đây có thể đối kháng với vân kiếp.
Hắc vân kh ủng bố này che khuất toàn bộ vùng gần tiên mộ, lúc này mới dừng lại.
Nhưng sắc mặt mọi người không chỉ không chuyển biến tốt hơn, trái lại còn khó coi hơn nhiều.
- Chạy, chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu!
Không biết người nào kêu lên.
Ông ta vừa mới nói xong, khí tức chôn vùi trong hắc vân khiến huyết dịch người ta không thể lưu động lập tức xuất hiện.
Ngay sau đó, một lôi điện to lớn hình thanh kiếm đánh xuống.
“Bùm bùm!” Âm thanh chấn động sơn hà vang lên, trong phút chốc bầu trời mới tối lại được ánh sáng chói mắt bao trùm.
Xung quanh tiên mộ hoàn toàn bị tiếng sấm, lôi quang và sơn hà chấn động bao phủ, không còn âm thanh gì khác, cũng không còn ánh sáng gì khác, giống như long trời lở đất, trên cơ bản cách xa vài trăm dặm cũng có thể cảm nhận được.
Rất nhiều người tu vi yếu không có bất luận phản kháng gì, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Không có vận động, máu tươi không ngừng chảy từ ngũ quan ra, chỉ có một số người vẫn duy trì được trang nghiêm.
Rất lâu sau, lôi điện hình kiếm mới biến mất.
Xung quanh tiên mộ giống như bị một quả bom nguyên tử làm nổ tung, vô cùng bừa bãi.
Tiên mộ vốn được bao phủ bởi sương mù, sương mù vẫn như cũ, nhưng nhạt hơn trước nhiều, mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa có thể dung nạp trăm người ở tận cùng sân, theo phong cách cổ đứng vững.
Theo sân xuất hiện từ trong sương mù, nhà giam to lớn cũng hiện lên.
Trong nhà giam, có một con cự long dài trăm thước không có chút sức sống ở bên trong.
Trên đại môn cổ xưa, là một tấm biển vàng viết ba chữ “Cửu U Cung”.
- Tiên mộ mở rồi!
Mọi người ngơ ngẩn nhìn bàn long và tấm biển, vô cùng khiếp sợ nói.
Mọi người nghe Thanh Khâu nói vậy, sắc mặt thay đổi theo.
- Mạc tiên sinh, vừa rồi tiên mộ đã mở, cậu chắc chắn muốn vậy sao?
Tiểu đạo sĩ Trương Nhược Hư lạnh giọng hỏi.
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lộ ra chút dị sắc, không thể không nói tiên mộ mở đúng lúc thật.
- Anh thấy tôi giống nói giỡn à?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Hắn muốn cứu Dạ Tình, cũng cần phải hoàn thành chuyện đồng ý với Giang Thành, sao đám người này có thể khiến hắn thay đổi chủ ý.
- Được lắm, tiểu tử, chỉ cần đợi hình lôi hoàn toàn tản ra là có thể mở ra, vậy ngày mai bản đại tiên và đạo hữu khác đợi ở tiên mộ, đến lúc đó xem cậu có thể ngăn ai tiến vào tiên mộ, có năng lực đạt được mấy quả Thất Hồn Quả.
Thanh Khâu nói xong lùi về trong cơ thể Mã Tiên Nhi, Mã Tiên Nhi cũng khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Dù sao Mạc Phàm đã từ chối bọn họ, vậy thì đến tiên mộ rồi nói sau, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Mạc Phàm rất mạnh thì thế nào, bọn họ là hạng người tầm thường sao?
- Nếu Mạc tiên sinh đã có quyết định, Tiên Nhi cáo từ trước, chúc Mạc tiên sinh có thể đạt được như mong muốn.
Mã Tiên Nhi cười nói, xoay người đi tới cửa.
Rõ ràng là cầu chúc Mạc Phàm, nhưng không nghe ra được chút ý chúc phúc.
Những người khác cũng nhíu mày, có người cáo từ với Mạc Phàm, có người liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó rời đi.
Không lâu sau, trong Phong Ba Đình chỉ còn lại Mạc Phàm và đám Sen Taiko.
- Mạc tiên sinh, cậu thật sự muốn đi mở tiên mộ sao, thực ra ba năm sau cũng…
Sen Taiko nhíu mày, nói một nửa thì dừng lại.
Những người đến Mạc gia chỉ là đại diện, chắc chắn không phải tới đạt tư cách tiến vào tiên mộ với Mạc Phàm, bởi vì bọn họ không có tư cách bàn điều kiện với Mạc Phàm.
Những người này tới chẳng qua là xem thái độ của Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm để bọn họ tiến vào tiên mộ, tất nhiên tất cả đều vui vẻ.
Trái lại thì bọn họ sẽ ở tiên mộ chuẩn bị đối phó Mạc Phàm trước, bởi vì nếu đợi Mạc Phàm đến tiên mộ mới chuẩn bị, vậy thì quá muộn.
Những người này đều biết thái độ của Mạc Phàm, chỉ sợ đợi Mạc Phàm tới tiên mộ, nghênh đón hắn là cạm bẫy lớn, giống như khi ở Chúng Thần Sơn, nhưng còn đáng sợ hơn lúc ở Chúng Thần Sơn.
Trên Chúng Thần Sơn chỉ tụ tập đám Thanh Bang, Thần Điện, Hắc Ám Giáo Đình, Thứ Thần, Vu Thần Giáo, lần này số người tụ tập còn nhiều hơn ở Chúng Thần Sơn.
Nếu những người này ra tay, chưa chắc Mạc Phàm đã là đối thủ của bọn họ.
Dù sao tiên mộ ba năm mở một lần, Mạc Phàm hoàn toàn có thể đợi ba năm sau lại mở.
Chỉ trong một năm Mạc Phàm đã có tu vi như thế, ba năm sau kh ủng bố thế nào có thể nghĩ được, hoàn toàn không cần đối phó với nhiều người như thế.
- Những người này còn chưa đến mức khiến tôi đợi ba năm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Quả thật hắn có thể không mở tiên mộ, nhưng cứ như vậy, hắn không chỉ thất tín với Tôn Huyền Cơ và Hắc Thị, còn khiến Dạ Tình ngủ say một thời gian, hai chuyện này đều là điều hắn không muốn.
Không phải đám Thanh Khâu muốn hắn không lấy được một quả Thất Hồn Quả nào sao, hắn muốn xem đám người này có bản lĩnh gì ngăn được hắn lấy Thất Hồn Quả.
Mạc Phàm ở Mạc gia cả buổi chiều, ăn bữa cơm với cha mẹ Tiểu Vũ, lúc này buổi tối mới một mình rời đi, đi về phía Vân Châu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]