Có Di Hoa Đại Mộc, chắc chắn Mạc Phàm không dám đánh trả, nếu mà đánh trả, ba người mà ông ta tiếp nối sẽ chết trước ông ta, Mạc Phàm không muốn bọn họ chết, thì chỉ có thể gắng gượng.
Mạc Phàm như vậy, còn chưa thất bại sao?
Vẻ đắc ý xuất hiện trong mắt Viên Trọng Dương.
Không ít người ở xung quanh nhíu mày, nhao nhao lộ ra chút bất mãn.
Đường đường là thiên sư Hồng Kông, có thể nói là đức cao vọng trọng ở Hồng Kông, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, còn dùng cháu ngoại mình làm tấm chắn.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, thiên sư lại có dáng vẻ này.
Nhưng ở đây không có ai dám nói gì.
Năm đó khi Lưu Bang bị Hạng Vũ đuổi giết, vì để xe ngựa chạy nhanh hơn một chút, ông ta đã tự mình bỏ lại vợ con, mình thì chạy trối chết.
Được làm vua thua làm giặc, đây là hiện thực.
- Có khả năng lần này Mạc Phàm sắp xong rồi.
Có người lắc đầu, thất vọng nói.
Tuy Mạc Phàm cường đại, nhưng cũng có mức độ, không thể đánh trả thì sẽ thua dưới tay Viên Trọng Dương.
Thấy tiểu sơn trong tay Viên Trọng Dương sắp đến trước người Mạc Phàm, ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh.
- Viên Trọng Dương, Di Hoa Đại Mộc đúng không, tôi bẻ gãy tay anh trước.
Bàn tay Mạc Phàm vừa dừng lại trở nên chấn động, lại đánh về tiểu sơn trong tay Viên Trọng Dương.
“Bùm!” Tiểu sơn lại vỡ nát theo tiếng.
Bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689518/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.