Tống Hồng Sơn thấy Mạc Phàm vẫn xưng là Mạc tiên sinh, không có chút kiêu ngạo.
Viên Trọng Dương vừa tới, thì gọi Mạc Phàm là tiểu tử, rõ ràng không để Mạc Phàm vào mắt.- Thiên sư đúng là thiên sư!
Có người nuốt nước bọt, nghĩ thầm.
- Đây là chỗ dựa của hai người sao?
Mạc Phàm nhìn tay mình, không đáp hỏi ngược lại.
Trên tay hắn, linh khí lướt qua đầu ngón tay hắn, tụ tập về phía Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn.
Hai người mới đứng bên cạnh nhau một lát, thì có hiệu quả này, Thiên Tuyển Chi Tử không hổ là Thiên Tuyển Chi Tử.
- Có ý gì?
Không ít người mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Mạc Phàm đang nói gì.
Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hoa Diệp ở bên cạnh Mạc Phàm, thì thoải mái hơn.
- Quả thật không có bí mật gì ở trước mặt Kiêu Long, xem ra tiểu tử Hoa gia này nói hết cho cậu rồi.
Viên Trọng Dương hừ lạnh một tiếng, không vui nói.
Chuyện bọn họ là Thiên Tuyển Chi Tử, có rất ít người biết, nhưng không giấu được Kiêu Long, có Hoa Diệp ở bên cạnh, Mạc Phàm biết cũng không kỳ lạ gì.
- Viên thiên sư quá khen.
Hoa Diệp cung kính nói.
Viên Trọng Dương lạnh lùng liếc Hoa Diệp một cái, không chấp nhặt với anh ta, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
- Không sai, chúng tôi muốn cậu tới Hồng Kông, vì đây là chỗ dựa của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689513/chuong-1053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.