Nếu những người này là Mạc Phàm giết, còn dễ nói chuyện.
Nhưng nếu Quỷ Lão Tam đã đi ra ngoài, Tống gia bọn họ thật sự xong rồi.
Mạo phạm cao thủ Thần Cảnh, ai cũng không cứu được bọn họ.
- Mấy tên này là anh ra tay sao?
Mạc Phàm buông mí mắt, liếc mắt nhìn Quỷ Lão Tam một cái hỏi.
Quỷ Lão Tam nhíu mày, nhìn về phía cha con Tống gia, trên mặt tràn đầy khó xử.
- Đúng vậy, Mạc tiên sinh, Di Hồn Quỷ Chú trên người những người này do tôi hạ.
- Là cha con Tống gia bảo anh làm đúng không?
- Đúng vậy, chỉ cần Mạc tiên sinh khẽ động vào mấy thiếu gia này, Di Hồn Quỷ Chú sẽ phát tác, bọn họ sẽ tiến vào trạng thái chết giả.
Quỷ Lão Tam do dự một lát, vẫn nói ra.
Quỷ Lão Tam vừa nói những lời này, đám Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa nhíu mày, nhìn về phía cha con Tống Thiên Dưỡng với vẻ giận dữ.
Lúc này cho dù bọn họ ngu dốt mấy cũng có thể hiểu, không phải Mạc Phàm ra tay với những người này, mà tất cả bọn họ biến thành súng của Tống gia, dùng để đối phó Mạc Phàm.
- Thiên Dưỡng, chuyện này là sao đây, cậu phải cho chúng tôi một công đạo.
Chu Thiếu Hoa lạnh lùng nói.
Tống Gia Tuấn ưu tú hơn cháu nội ông ta, vậy mà Tống gia dùng cháu nội ông ta làm súng, ông ta không đồng ý chuyện này.
Hơn nữa Tống gia dùng bọn họ để đối phó Mạc gia, chuyện này làm bọn họ tức giận, Tống gia trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chuyện như vậy đặt lên người ai cũng rất bực bội.
Tống Thiên Dưỡng nhíu mày, sắc mặt âm trầm gần như có thể vặn ra nước.
Ông ta định mượn thực lực của mỗi nhà ở Hồng Kông, bắt đại diện của Mạc gia.
Ai biết sẽ đi tới bước này, không chỉ không bắt được Mạc Phàm, trái lại bị vạch trần tại chỗ, lần này hoàn toàn xong rồi.
- Không chỉ vậy đúng không, Di Hồn Quỷ Chú trên người một người trong đó bị anh hủy rồi?
Mạc Phàm khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi tiếp.
- Chuyện gì cũng không tránh khỏi Mạc tiên sinh, sau khi Mạc tiên sinh ra tay, Tống thiếu sợ Trần thiếu tỉnh lại sẽ để lộ bí mật, liền bảo tôi giải trừ Di Hồn Quỷ Chú, như vậy Trần thiếu sẽ hoàn toàn không tỉnh lại.
Quỷ Lão Tam thành thật nói.
Giở thủ đoạn gì trước mặt Hoa Diệp đều không có ý nghĩa, càng không nói đến chuyện chơi trước mặt Mạc Phàm, không khác gì muốn chết, vẫn nên thành thật khai báo thì hơn, nói không chừng còn giữ được mạng.
Trần Chí Hoa nhướn mày, hoàn toàn tức giận.
- Tống Gia Tuấn, Trần Chí Hoa tôi tự biết mình không phải người tốt, nhưng sẽ không ra tay với anh em, bình thường con tôi theo cậu làm tùy tùng, không tính là anh em của cậu cũng là thuộc hạ, vậy mà cậu dám đối xử với thằng bé như vậy, cậu là Cảng thiếu mà cũng ra tay được, nếu con tôi không tỉnh lại, cho dù liều mạng Long Bang chúng tôi chỉ còn lại một người cuối cùng, cũng phải làm thịt cậu.
Trần Chí Hoa hung dữ nói.
Ông ta chỉ có một đứa con trai, không bị kẻ thù gi ết chết, trái lại bị Tống Gia Tuấn ám toán rồi.
Ông ta biết mình không phải đối thủ của Tống gia, nhưng nếu ông ta là hạng người ăn mềm sợ cứng, đã không thành người đứng đầu Long Bang.
Không chỉ có Trần Chí Hoa, Cát Văn Hiên cũng nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần không vui.
Ông ta có thể trở thành Cảng đốc, tất nhiên không phải thiên về thế lực.
- Thiên Dưỡng, tốt nhất là cậu nên giải thích rõ ràng, nếu không vị trí Cảng thiếu của Gia Tuấn sẽ không giữ được.
Cát Văn Hiên nghiêm túc nói.
Thân là Cảng thiếu, không chỉ trong ngoài khác nhau, còn mượn đao giết người, người như vậy tuyệt đối không thể thành Cảng thiếu.
Trong lúc này, trái tim cha con Tống Thiên Dưỡng đập thình thịch, tâm tình chìm vào đáy cốc.
Chuyện này truyền ra, cho dù Mạc Phàm không giết bọn họ, bọn họ cũng xong rồi.
Ở Hồng Kông, thanh danh giống như tầng vàng ngọc bao lấy cây già, nếu tầng vàng ngọc này không mất, người ngoài nhìn đều là thế gia siêu cấp.
Nếu tầng vàng ngọc này bị xé toang, bị người ta nhìn thấy mục nát và hắc ám bên trong.
Cho dù là gia tộc nào đều không chống lại thân bại danh liệt, Tống gia bọn họ cũng vậy.
- Bây giờ ông có thể nói, Tống gia ông tìm tôi là muốn làm gì chưa?
Mạc Phàm hỏi.
Lúc nói chuyện, ý niệm của hắn vừa động, ngoại trừ Tống Gia Tuấn ra, bả vai những người khác buông lỏng, tất cả đưng dậy.
Cùng lúc đó, bao gồm cả Trần Chí Cương bên trong, mấy tên nhà giàu “từng chết” đều hít mạnh một hơi như mới nổi lên mặt nước, tỉnh lại.
Đám người này mê mang nhìn xung quanh, lại nhìn Mạc Phàm, sắc bén lập tức xuất hiện.
- Tiểu tử, dám đánh lão tử, bị chúng tôi bắt…
Trần Chí Cương đứng dậy nói.
Anh ta còn chưa nói hết, đã bị Trần Chí Hoa tát một cái.
- Còn dám nói nửa chữ bất kính với Mạc tiên sinh, lão tử thiến con.
- Mạc tiên sinh, cậu ta là Mạc tiên sinh sao?
Trần Chí Cương che mặt, sửng sốt một lúc lâu, cũng không dám nói nửa chữ.
- Không nói cũng không sao, tôi tự mình xem.
Mạc Phàm bỏ ly rượu vang xuống, sau đó muốn đi đến chỗ Tống Thiên Dưỡng.
Tống Thiên Dưỡng không chịu nói mục đích ép hắn tới, vậy tự hắn ra tay là được.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, có rất nhiều biện pháp khiến Tống Thiên Dưỡng mở miệng.
Hắn còn chưa đến bên cạnh Tống Thiên Dưỡng, “cộp” một tiếng, cuối cùng Tống Thiên Dưỡng không nhịn được, trực tiếp quỳ trên đất.
- Không cần Mạc tiên sinh ra tay, tôi nói, Tống gia tôi không có ý ép Mạc tiên sinh hiện thân, sở dĩ mời cậu tới Tống gia tham dự yến tiệc, chỉ vì muốn đòi lại sỉ nhục lúc trước, tuyệt đối không có ý khác, nếu sớm biết cậu là Mạc tiên sinh, Thiên Dưỡng tuyệt đối không dám lỗ m ãng, cho nên hi vọng Mạc tiên sinh giơ cao đánh khẽ, Tống gia chúng tôi nguyện ý thỏa mãn tất cả yêu cầu của Mạc tiên sinh.
Tống Thiên Dưỡng cúi đầu, khẽ đảo mắt nói.
Mạc Phàm nói không sai, quả thật mục đích của ông ta là ép Mạc Phàm hiện thân ở Hồng Kông, nhưng Mạc Phàm hiện thân hơi sớm, ông ta chỉ có thể bám Mạc Phàm trước.
Mạc Phàm nhíu mày, lắc đầu.
Nếu chỉ là đòi lại sỉ nhục lúc trước mà không tiếc đối địch với Mạc gia, hắn chỉ có thể nói người như vậy quá ngu ngốc.
Nhưng Tống Thiên Dưỡng có thể trở thành gia chủ Tống gia, hắn biết Tống Thiên Dưỡng không phải người như vậy.
Nhưng hắn không có ý vạch trần, dời mắt nhìn Quỷ Lão Tam ở bên cạnh.
- Toàn thân anh đầy quỷ khí, lại am hiểu Di Hồn Quỷ Chú, hẳn là biết Thiên Lý Chú Hồn Chú đúng không?Sắc mặt Quỷ Lão Tam tái nhợt, vẻ mặt khó xử nhìn Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn.
Thiên Lý Chú Hồn Chú là một trong những quỷ chú, một khi thi triển, chú ngữ trong thiên lý chửi rủa người này, sẽ gặp ứng nghiệm với mức độ khác nhau, là loại chú thuật vô cùng tàn nhẫn, người trúng chú thuật này, nếu không phải trốn đến chỗ hoang vắng không người ở, thì sẽ tự sát.
- Tôi có thể thi triển chú thuật này, Mạc tiên sinh có gì phân phó?
Quỷ Lão Tam hỏi.
- Nếu Tống gia dùng quỷ chú đối phó tôi, anh gieo quỷ chú này với hai bọn họ là được rồi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Không phải Tống Thiên Dưỡng thích dùng quỷ chú sao, vậy thì chơi đủ đi.
- Cái gì?
Mắt Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn mở to, giống như bùn lầy ngã trên đất.
Bọn họ không biết quỷ rủa này là gì, nhưng chỉ nghe tên thôi đã không dễ chịu. Nếu những người này là Mạc Phàm giết, còn dễ nói chuyện.
Nhưng nếu Quỷ Lão Tam đã đi ra ngoài, Tống gia bọn họ thật sự xong rồi.
Mạo phạm cao thủ Thần Cảnh, ai cũng không cứu được bọn họ.
- Mấy tên này là anh ra tay sao?
Mạc Phàm buông mí mắt, liếc mắt nhìn Quỷ Lão Tam một cái hỏi.
Quỷ Lão Tam nhíu mày, nhìn về phía cha con Tống gia, trên mặt tràn đầy khó xử.
- Đúng vậy, Mạc tiên sinh, Di Hồn Quỷ Chú trên người những người này do tôi hạ.
- Là cha con Tống gia bảo anh làm đúng không?
- Đúng vậy, chỉ cần Mạc tiên sinh khẽ động vào mấy thiếu gia này, Di Hồn Quỷ Chú sẽ phát tác, bọn họ sẽ tiến vào trạng thái chết giả.
Quỷ Lão Tam do dự một lát, vẫn nói ra.
Quỷ Lão Tam vừa nói những lời này, đám Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa nhíu mày, nhìn về phía cha con Tống Thiên Dưỡng với vẻ giận dữ.
Lúc này cho dù bọn họ ngu dốt mấy cũng có thể hiểu, không phải Mạc Phàm ra tay với những người này, mà tất cả bọn họ biến thành súng của Tống gia, dùng để đối phó Mạc Phàm.
- Thiên Dưỡng, chuyện này là sao đây, cậu phải cho chúng tôi một công đạo.
Chu Thiếu Hoa lạnh lùng nói.
Tống Gia Tuấn ưu tú hơn cháu nội ông ta, vậy mà Tống gia dùng cháu nội ông ta làm súng, ông ta không đồng ý chuyện này.
Hơn nữa Tống gia dùng bọn họ để đối phó Mạc gia, chuyện này làm bọn họ tức giận, Tống gia trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chuyện như vậy đặt lên người ai cũng rất bực bội.
Tống Thiên Dưỡng nhíu mày, sắc mặt âm trầm gần như có thể vặn ra nước.
Ông ta định mượn thực lực của mỗi nhà ở Hồng Kông, bắt đại diện của Mạc gia.
Ai biết sẽ đi tới bước này, không chỉ không bắt được Mạc Phàm, trái lại bị vạch trần tại chỗ, lần này hoàn toàn xong rồi.
- Không chỉ vậy đúng không, Di Hồn Quỷ Chú trên người một người trong đó bị anh hủy rồi?
Mạc Phàm khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi tiếp.
- Chuyện gì cũng không tránh khỏi Mạc tiên sinh, sau khi Mạc tiên sinh ra tay, Tống thiếu sợ Trần thiếu tỉnh lại sẽ để lộ bí mật, liền bảo tôi giải trừ Di Hồn Quỷ Chú, như vậy Trần thiếu sẽ hoàn toàn không tỉnh lại.
Quỷ Lão Tam thành thật nói.
Giở thủ đoạn gì trước mặt Hoa Diệp đều không có ý nghĩa, càng không nói đến chuyện chơi trước mặt Mạc Phàm, không khác gì muốn chết, vẫn nên thành thật khai báo thì hơn, nói không chừng còn giữ được mạng.
Trần Chí Hoa nhướn mày, hoàn toàn tức giận.
- Tống Gia Tuấn, Trần Chí Hoa tôi tự biết mình không phải người tốt, nhưng sẽ không ra tay với anh em, bình thường con tôi theo cậu làm tùy tùng, không tính là anh em của cậu cũng là thuộc hạ, vậy mà cậu dám đối xử với thằng bé như vậy, cậu là Cảng thiếu mà cũng ra tay được, nếu con tôi không tỉnh lại, cho dù liều mạng Long Bang chúng tôi chỉ còn lại một người cuối cùng, cũng phải làm thịt cậu.
Trần Chí Hoa hung dữ nói.
Ông ta chỉ có một đứa con trai, không bị kẻ thù gi ết chết, trái lại bị Tống Gia Tuấn ám toán rồi.
Ông ta biết mình không phải đối thủ của Tống gia, nhưng nếu ông ta là hạng người ăn mềm sợ cứng, đã không thành người đứng đầu Long Bang.
Không chỉ có Trần Chí Hoa, Cát Văn Hiên cũng nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần không vui.
Ông ta có thể trở thành Cảng đốc, tất nhiên không phải thiên về thế lực.
- Thiên Dưỡng, tốt nhất là cậu nên giải thích rõ ràng, nếu không vị trí Cảng thiếu của Gia Tuấn sẽ không giữ được.
Cát Văn Hiên nghiêm túc nói.
Thân là Cảng thiếu, không chỉ trong ngoài khác nhau, còn mượn đao giết người, người như vậy tuyệt đối không thể thành Cảng thiếu.
Trong lúc này, trái tim cha con Tống Thiên Dưỡng đập thình thịch, tâm tình chìm vào đáy cốc.
Chuyện này truyền ra, cho dù Mạc Phàm không giết bọn họ, bọn họ cũng xong rồi.
Ở Hồng Kông, thanh danh giống như tầng vàng ngọc bao lấy cây già, nếu tầng vàng ngọc này không mất, người ngoài nhìn đều là thế gia siêu cấp.
Nếu tầng vàng ngọc này bị xé toang, bị người ta nhìn thấy mục nát và hắc ám bên trong.
Cho dù là gia tộc nào đều không chống lại thân bại danh liệt, Tống gia bọn họ cũng vậy.
- Bây giờ ông có thể nói, Tống gia ông tìm tôi là muốn làm gì chưa?
Mạc Phàm hỏi.
Lúc nói chuyện, ý niệm của hắn vừa động, ngoại trừ Tống Gia Tuấn ra, bả vai những người khác buông lỏng, tất cả đưng dậy.
Cùng lúc đó, bao gồm cả Trần Chí Cương bên trong, mấy tên nhà giàu “từng chết” đều hít mạnh một hơi như mới nổi lên mặt nước, tỉnh lại.
Đám người này mê mang nhìn xung quanh, lại nhìn Mạc Phàm, sắc bén lập tức xuất hiện.
- Tiểu tử, dám đánh lão tử, bị chúng tôi bắt…
Trần Chí Cương đứng dậy nói.
Anh ta còn chưa nói hết, đã bị Trần Chí Hoa tát một cái.
- Còn dám nói nửa chữ bất kính với Mạc tiên sinh, lão tử thiến con.
- Mạc tiên sinh, cậu ta là Mạc tiên sinh sao?
Trần Chí Cương che mặt, sửng sốt một lúc lâu, cũng không dám nói nửa chữ.
- Không nói cũng không sao, tôi tự mình xem.
Mạc Phàm bỏ ly rượu vang xuống, sau đó muốn đi đến chỗ Tống Thiên Dưỡng.
Tống Thiên Dưỡng không chịu nói mục đích ép hắn tới, vậy tự hắn ra tay là được.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, có rất nhiều biện pháp khiến Tống Thiên Dưỡng mở miệng.
Hắn còn chưa đến bên cạnh Tống Thiên Dưỡng, “cộp” một tiếng, cuối cùng Tống Thiên Dưỡng không nhịn được, trực tiếp quỳ trên đất.
- Không cần Mạc tiên sinh ra tay, tôi nói, Tống gia tôi không có ý ép Mạc tiên sinh hiện thân, sở dĩ mời cậu tới Tống gia tham dự yến tiệc, chỉ vì muốn đòi lại sỉ nhục lúc trước, tuyệt đối không có ý khác, nếu sớm biết cậu là Mạc tiên sinh, Thiên Dưỡng tuyệt đối không dám lỗ m ãng, cho nên hi vọng Mạc tiên sinh giơ cao đánh khẽ, Tống gia chúng tôi nguyện ý thỏa mãn tất cả yêu cầu của Mạc tiên sinh.
Tống Thiên Dưỡng cúi đầu, khẽ đảo mắt nói.
Mạc Phàm nói không sai, quả thật mục đích của ông ta là ép Mạc Phàm hiện thân ở Hồng Kông, nhưng Mạc Phàm hiện thân hơi sớm, ông ta chỉ có thể bám Mạc Phàm trước.
Mạc Phàm nhíu mày, lắc đầu.
Nếu chỉ là đòi lại sỉ nhục lúc trước mà không tiếc đối địch với Mạc gia, hắn chỉ có thể nói người như vậy quá ngu ngốc.
Nhưng Tống Thiên Dưỡng có thể trở thành gia chủ Tống gia, hắn biết Tống Thiên Dưỡng không phải người như vậy.
Nhưng hắn không có ý vạch trần, dời mắt nhìn Quỷ Lão Tam ở bên cạnh.
- Toàn thân anh đầy quỷ khí, lại am hiểu Di Hồn Quỷ Chú, hẳn là biết Thiên Lý Chú Hồn Chú đúng không?Sắc mặt Quỷ Lão Tam tái nhợt, vẻ mặt khó xử nhìn Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn.
Thiên Lý Chú Hồn Chú là một trong những quỷ chú, một khi thi triển, chú ngữ trong thiên lý chửi rủa người này, sẽ gặp ứng nghiệm với mức độ khác nhau, là loại chú thuật vô cùng tàn nhẫn, người trúng chú thuật này, nếu không phải trốn đến chỗ hoang vắng không người ở, thì sẽ tự sát.
- Tôi có thể thi triển chú thuật này, Mạc tiên sinh có gì phân phó?
Quỷ Lão Tam hỏi.
- Nếu Tống gia dùng quỷ chú đối phó tôi, anh gieo quỷ chú này với hai bọn họ là được rồi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Không phải Tống Thiên Dưỡng thích dùng quỷ chú sao, vậy thì chơi đủ đi.
- Cái gì?
Mắt Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn mở to, giống như bùn lầy ngã trên đất.
Bọn họ không biết quỷ rủa này là gì, nhưng chỉ nghe tên thôi đã không dễ chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]