Trong gió lạnh, Abe Seimei lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ông ta trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng.
- Hai người cũng lui ra đi.
Abe Seimei vẫy tay với hai người ở phía trước, nói.
- Đại nhân?
Hai người không tình nguyện nói.
- Hai người không phải là đối thủ của cậu ta, ở đây cũng không có tác dụng gì, có tôi là đủ rồi.
Abe Seimei lạnh nhạt nói.
- Dạ, đại nhân!
Hai người do dự một lát, vẫn lùi đến nơi cách trăm thước.
Chỉ trong phút chốc, ở dưới núi Phú Sĩ chỉ còn lại Mạc Phàm và Abe Seimei.
Abe Seimei nhìn Mạc Phàm, bước chậm về phía hắn.
Ông ta vừa giơ chân lên, hoa anh đào ở xung quanh bay lên như tinh linh, mở ra một con đường.
Thậm chí có một số hoa anh đào còn lượn vòng trong không trung, giống như mỹ nhân nhảy múa, đi cùng với Abe Seimei.
Abe Seimei đi đến nơi cách Mạc Phàm mười thước, lúc này mới dừng lại.
- Mạc Phàm, cậu là người đầu tiên nhìn ra đây không phải là bản thể của tôi, nhưng mà rất đáng tiếc, tôi không thể không tự tay xử lý cậu.
Abe Seimei thở nhẹ ra, giống như hơi tiếc hận.
Mạc Phàm vốn không cần phải như vậy, nhưng vì không để tử vong càng nhiều hơn, ông ta chỉ có thể giết Mạc Phàm.
Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên chữ “ngự” xuất hiện ở chỗ mi tâm ông ta.
Đột nhiên trời tối sầm lại, quỷ dị, hàn khí lập tức tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689432/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.