Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.
Hắn còn chưa mở miệng, An Hiểu Hiên đã đứng ra.
- Con lừa ngốc, vì bớt giết một số đồ vô liêm sỉ như các người, để Mạc Phàm từ bỏ đám cô gái tốt Bạch gia, đây là Phật mà ông nói à, chuyện này khác gì là kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết?
Hòa thượng lông mày trắng bị An Hiểu Hiên mắng như vậy, sắc mặt khó coi, trong mắt có lửa giận lóe qua.
- Tôi cũng là vì tốt cho các vị, mấy người cảm thấy ra tay, hôm nay mấy người có thể rời đi sao?
- Nếu chúng tôi đến đây, chưa cứu được người Bạch gia, chúng tôi sẽ không có ý định rời đi, nếu vị đại sư này đến đây rồi, ông đã chuẩn bị cầm lấy dao mổ hay xuống địa ngục chưa?
Bạch Vô Song thản nhiên nói.
Tuy cô không phải là người trong Phật môn, nhưng trên gương mặt thản nhiên tuyệt thế, một cái nhăn mày một nụ cười càng có Phật tính hơn hòa thượng lông mày trắng.
- Bần tăng chỉ hi vọng việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu các vị đã nói vậy, bần tăng không còn gì để nói.
Hòa thượng lông mày trắng nhíu mày, tự biết đuối lý lùi sang một bên.
Hòa thượng lông mày trắng lùi ra, trong đám người này, Abe Seimei khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, cậu giết nhiều tu sĩ của chúng tôi như vậy, vốn chỉ có nhất chiến quyết thắng thua, nhưng lão phu cho cậu một cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689430/chuong-970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.