Anh ta nhìn trúng An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song, nhưng không phải có thể để hai người cưỡi lên đầu anh ta.
An Hiểu Hiên nói chuyện không khách sáo với anh ta một lần còn chưa tính, còn nói rất thờ ơ với anh ta nhiều lần.
Nếu không phải ở Giang Nam, mà ở trên biển.
Anh ta nhất định sẽ lột sạch đồ của An Hiểu Hiên, kéo lên trên thuyền, tử hình An Hiểu Hiên ngay tại chỗ trước mặt mọi người.
Nhưng anh ta xoa xoa mũi kìm nén lửa giận.
Tán gái sao, không kiên nhẫn một chút thì tán thế nào được.
- Vị mỹ nữ này, có phải em bị mấy tên lừa gạt lừa hay không, theo anh được biết hôm nay chỉ có một chiếc thuyền của Hải gia bọn anh đến Nhật quốc, không còn thuyền nào khác, nếu thật sự là như vậy, chỉ cần vị mỹ nữ này nói cho anh biết tên, không cần vé tàu, bản thiếu cũng có thể mang mọi người lên trên thuyền, còn ở phòng VIP tốt nhất, thế nào?
Hải Vô Tâm giơ tay nói.
Anh ta thân là người thừa kế nhiệm kỳ kế tiếp của Hải gia, vì rèn luyện năng lực của mình, Hải gia cố ý giao thuyền ở cảnh biển Đông cho anh ta xử lý.
Sao anh ta có thể không biết, một ngày có mấy thuyền đi từ Giang Nam tới Nhật quốc.
Nếu đám An Hiểu Hiên không ngồi thuyền Hải gia, chắc chắn bị đám lừa gạt thường xuyên lui tới cảng biển Đông lừa rồi.
Mấy ngày hôm trước có một cô gái xinh đẹp bị lừa không ít tiền, là anh ta đưa cô gái xinh đẹp đó lên thuyền.
Chuyện như vậy đã coi như không thấy gì, ai bảo vé tàu quá ít.
ể ấ ấ ềAn Hiểu Hiên thấy Hải Vô Tâm quấn quít làm phiền, nhíu mày lại.
Nếu cô ghét người nào nhất, đó chính là Mạc Phàm cướp Tiểu Tuyết đi.
Nhưng nếu có người càng đáng ghét hơn Mạc Phàm, tuyệt đối là những kẻ ăn chơi trác táng không làm việc đàng hoàng chỉ biết tán gái, Hải Vô Tâm trước mặt là một người như vậy.
Tuy đây là lần đầu tiên cô gặp Hải Vô Tâm, nhưng tuyệt đối không phải là lần đầu tiên nghe được cái tên Hải Vô Tâm này.
Người này không có gì tốt đẹp, anh ta chơi đùa phụ nữ còn nhiều hơn thuyền nhà anh ta.
Hơn nữa trên cơ bản chơi xong là đá, cho dù làm bụng người ta to lên, cũng chưa từng chịu trách nhiệm.
Hàng năm đều có mấy người phụ nữ mang thai hoặc không mang thai nhảy từ cảng biển Đông hay nhảy xuống biển tự sát, anh ta không những không quan tâm, còn không cho những người khác đi cứu, để những cô gái nhảy vào trong biển ngâm trong nước.
Có một số người bị nước làm ngạt chết thì không nói, thậm chí có mấy người còn bị cá mập ăn thịt.
Quả thật những cô gái này hơi tự ái và kích động, nhưng Hải Vô Tâm không thể thoát tội được.
Nếu cô hòa nhã với loại người như vậy, vậy cô không còn là An Hiểu Hiên nữa rồi.
- Anh nói xong chưa?
- Nói xong rồi, vị mỹ nữ này suy nghĩ thế nào?
Hải Vô Tâm hỏi.
- Trước đó tôi nói câu gì?
An Hiểu Hiên hỏi.
- Anh nói xong chưa, là câu này sao?
Hải Vô Tâm nhướn mày, cảm thấy khó hiểu.
- Lên trên một câu nữa.
- Anh có thể cút, là câu này sao?
- Không sai, là câu này, anh có thể cút, tốt nhất là đừng để lão nương nhìn thấy anh.
An Hiểu Hiên lạnh lùng nói.
Hải Vô Tâm nhíu mày, sắc mặt lập tức khó coi, hai mắt nheo lại như khi sói đói lộ ra hung ác, chớp lóe ánh sáng lạnh.
Anh ta đụng tới không ít mỹ nữ có vẻ khó trị, nhưng người giống như An Hiểu Hiên, biết thân phận của anh ta mà vẫn không khách sáo, vẫn là người đầu tiên.
- Vị mỹ nữ này, em chắc chắn không muốn quen bản thiếu, đúng không?
- Lão nương cần phải quen anh sao?
An Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Hải Vô Tâm một cái, tức giận nói.
- Được lắm, vị mỹ nữ này không muốn làm quen với tôi, nhưng bản thiếu muốn càng quen thêm một bước nữa, bắt cô ta mang lên thuyền cho tôi.
Hải Vô Tâm vẫy tay, nói với đại hán áo đen ở phía sau.
Hải cảng này là của Hải gia bọn họ, tuy không an toàn như ở trên biển, nhưng anh ta nói một, không ai dám mở miệng nói hai.
Nếu An Hiểu Hiên không biết điều, anh ta không cần thiết phải khách sáo với An Hiểu Hiên nữa, đợi anh ta mang An Hiểu Hiên lên thuyền, cho An Hiểu Hiên uống mị dược, nhốt An Hiểu Hiên một đêm trước để cô ta khó chịu cả đêm, xem lúc đó miệng An Hiểu Hiên còn cứng nữa không.
Anh ta vừa nói xong, mấy vệ sĩ phía sau anh ta không do dự đi về phía An Hiểu Hiên.
Lúc trước Hải Vô Tâm không liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, vốn dĩ không để Mạc Phàm vào mắt.
Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, anh ta không chỉ không tức giận, trái lại còn hơi nhếch miệng.
Mạc Phàm và An Hiểu Hiên xuống cùng một chiếc xe, hẳn là đi cùng nhau, như vậy dễ làm rồi.
Anh ta vẫy tay, mấy vệ sĩ kia lập tức dừng lại.
- Tiểu tử, cậu có quan hệ gì với vị mỹ nữ này, thế nào, muốn ra mặt thay vị mỹ nữ này sao?
- Tôi là ai anh không có tư cách biết, tôi có quan hệ gì với cô ấy cũng không liên quan đến anh, cô ấy bảo anh cút, anh cút cho tôi!
Mạc Phàm cao giọng nói.
Giọng nói giống như mang theo lực lượng đặc biệt vang lên, lực lượng này khiến đám Hải Vô Tâm lùi về phía sau mười thước.
Hai vị mỹ nữ lúc trước bị Hải Vô Tâm đùa giỡn lập tức sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
- Chuyện này…
Vệ sĩ bên cạnh Hải Vô Tâm thì càng ngây dại, hai mắt nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm cách xa mười thước, trong mắt lộ ra vài phần e sợ.
- Đây là?
- Pháp thuật sao?
Hải gia có thể được gọi là hải vương, ngoài nắm giữ mấy ngàn thuyền và ngàn triệu ra sản ra, nếu không có một số người tài ba dị sĩ sao có thể được như vậy.
Quản gia bên cạnh anh ta là một đại sư thuật pháp.
Mắt quản gia kia nheo lại, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sắc mặt thay đổi theo.
- Hải thiếu, tiểu tử này không phải người thường, không thể trêu chọc.
Quản gia dán sát vào tai Hải Vô Tâm, nhỏ giọng nói.
Vừa rồi ông ta dùng thần thức kiểm tra tu vi của Mạc Phàm, thần thức của ông ta như trâu đất xuống biển, không nhìn ra được sâu cạn của Mạc Phàm.
Nói như vậy, nếu Mạc Phàm không sử dụng pháp thuật, có khả năng Mạc Phàm chỉ là người bình thường, không có tu vi.
Một câu của Mạc Phàm đẩy bọn họ ra xa mười thước, vậy nói lên thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Anh ta tán gái trên địa bàn của mình, bị người ta quấy nhiễu, vậy mà còn không thể trêu chọc, đúng là nói đùa.
Nhưng anh ta cũng không kích động, mà nhìn thoáng qua đội ngũ rất dài đợi lên thuyền, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo.
Kích động trước mặt “cao nhân” là lựa chọn ngu ngốc, anh ta có một đứa em họ vì khinh thường một võ sĩ, bị võ sĩ này cắt thành hai nửa ngay tại chỗ.
Nhưng không phải không có biện pháp đối phó những người được gọi là “cao nhân”.
- Được lắm, chúng tôi cút, chúng ta đi thôi!
Anh ta không quay đầu lại đi về phía du thuyền.
Hải Vô Tâm mới lên thuyền một lát, liền nghe thấy tiếng còi vang lên trên du thuyền, rõ ràng còn rất nhiều người chưa lên thuyền, vậy mà du thuyền lái về phía biển.
Mấy người đang đợi lên thuyền không để ý, vì thân tàu rời khỏi bờ, “bùm” vài tiếng tiến vào trong biển.
Trong đám người là một vùng xao động. Anh ta nhìn trúng An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song, nhưng không phải có thể để hai người cưỡi lên đầu anh ta.
An Hiểu Hiên nói chuyện không khách sáo với anh ta một lần còn chưa tính, còn nói rất thờ ơ với anh ta nhiều lần.
Nếu không phải ở Giang Nam, mà ở trên biển.
Anh ta nhất định sẽ lột sạch đồ của An Hiểu Hiên, kéo lên trên thuyền, tử hình An Hiểu Hiên ngay tại chỗ trước mặt mọi người.
Nhưng anh ta xoa xoa mũi kìm nén lửa giận.
Tán gái sao, không kiên nhẫn một chút thì tán thế nào được.
- Vị mỹ nữ này, có phải em bị mấy tên lừa gạt lừa hay không, theo anh được biết hôm nay chỉ có một chiếc thuyền của Hải gia bọn anh đến Nhật quốc, không còn thuyền nào khác, nếu thật sự là như vậy, chỉ cần vị mỹ nữ này nói cho anh biết tên, không cần vé tàu, bản thiếu cũng có thể mang mọi người lên trên thuyền, còn ở phòng VIP tốt nhất, thế nào?
Hải Vô Tâm giơ tay nói.
Anh ta thân là người thừa kế nhiệm kỳ kế tiếp của Hải gia, vì rèn luyện năng lực của mình, Hải gia cố ý giao thuyền ở cảnh biển Đông cho anh ta xử lý.
Sao anh ta có thể không biết, một ngày có mấy thuyền đi từ Giang Nam tới Nhật quốc.
Nếu đám An Hiểu Hiên không ngồi thuyền Hải gia, chắc chắn bị đám lừa gạt thường xuyên lui tới cảng biển Đông lừa rồi.
Mấy ngày hôm trước có một cô gái xinh đẹp bị lừa không ít tiền, là anh ta đưa cô gái xinh đẹp đó lên thuyền.
Chuyện như vậy đã coi như không thấy gì, ai bảo vé tàu quá ít.
ể ấ ấ ềAn Hiểu Hiên thấy Hải Vô Tâm quấn quít làm phiền, nhíu mày lại.
Nếu cô ghét người nào nhất, đó chính là Mạc Phàm cướp Tiểu Tuyết đi.
Nhưng nếu có người càng đáng ghét hơn Mạc Phàm, tuyệt đối là những kẻ ăn chơi trác táng không làm việc đàng hoàng chỉ biết tán gái, Hải Vô Tâm trước mặt là một người như vậy.
Tuy đây là lần đầu tiên cô gặp Hải Vô Tâm, nhưng tuyệt đối không phải là lần đầu tiên nghe được cái tên Hải Vô Tâm này.
Người này không có gì tốt đẹp, anh ta chơi đùa phụ nữ còn nhiều hơn thuyền nhà anh ta.
Hơn nữa trên cơ bản chơi xong là đá, cho dù làm bụng người ta to lên, cũng chưa từng chịu trách nhiệm.
Hàng năm đều có mấy người phụ nữ mang thai hoặc không mang thai nhảy từ cảng biển Đông hay nhảy xuống biển tự sát, anh ta không những không quan tâm, còn không cho những người khác đi cứu, để những cô gái nhảy vào trong biển ngâm trong nước.
Có một số người bị nước làm ngạt chết thì không nói, thậm chí có mấy người còn bị cá mập ăn thịt.
Quả thật những cô gái này hơi tự ái và kích động, nhưng Hải Vô Tâm không thể thoát tội được.
Nếu cô hòa nhã với loại người như vậy, vậy cô không còn là An Hiểu Hiên nữa rồi.
- Anh nói xong chưa?
- Nói xong rồi, vị mỹ nữ này suy nghĩ thế nào?
Hải Vô Tâm hỏi.
- Trước đó tôi nói câu gì?
An Hiểu Hiên hỏi.
- Anh nói xong chưa, là câu này sao?
Hải Vô Tâm nhướn mày, cảm thấy khó hiểu.
- Lên trên một câu nữa.
- Anh có thể cút, là câu này sao?
- Không sai, là câu này, anh có thể cút, tốt nhất là đừng để lão nương nhìn thấy anh.
An Hiểu Hiên lạnh lùng nói.
Hải Vô Tâm nhíu mày, sắc mặt lập tức khó coi, hai mắt nheo lại như khi sói đói lộ ra hung ác, chớp lóe ánh sáng lạnh.
Anh ta đụng tới không ít mỹ nữ có vẻ khó trị, nhưng người giống như An Hiểu Hiên, biết thân phận của anh ta mà vẫn không khách sáo, vẫn là người đầu tiên.
- Vị mỹ nữ này, em chắc chắn không muốn quen bản thiếu, đúng không?
- Lão nương cần phải quen anh sao?
An Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Hải Vô Tâm một cái, tức giận nói.
- Được lắm, vị mỹ nữ này không muốn làm quen với tôi, nhưng bản thiếu muốn càng quen thêm một bước nữa, bắt cô ta mang lên thuyền cho tôi.
Hải Vô Tâm vẫy tay, nói với đại hán áo đen ở phía sau.
Hải cảng này là của Hải gia bọn họ, tuy không an toàn như ở trên biển, nhưng anh ta nói một, không ai dám mở miệng nói hai.
Nếu An Hiểu Hiên không biết điều, anh ta không cần thiết phải khách sáo với An Hiểu Hiên nữa, đợi anh ta mang An Hiểu Hiên lên thuyền, cho An Hiểu Hiên uống mị dược, nhốt An Hiểu Hiên một đêm trước để cô ta khó chịu cả đêm, xem lúc đó miệng An Hiểu Hiên còn cứng nữa không.
Anh ta vừa nói xong, mấy vệ sĩ phía sau anh ta không do dự đi về phía An Hiểu Hiên.
Lúc trước Hải Vô Tâm không liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, vốn dĩ không để Mạc Phàm vào mắt.
Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, anh ta không chỉ không tức giận, trái lại còn hơi nhếch miệng.
Mạc Phàm và An Hiểu Hiên xuống cùng một chiếc xe, hẳn là đi cùng nhau, như vậy dễ làm rồi.
Anh ta vẫy tay, mấy vệ sĩ kia lập tức dừng lại.
- Tiểu tử, cậu có quan hệ gì với vị mỹ nữ này, thế nào, muốn ra mặt thay vị mỹ nữ này sao?
- Tôi là ai anh không có tư cách biết, tôi có quan hệ gì với cô ấy cũng không liên quan đến anh, cô ấy bảo anh cút, anh cút cho tôi!
Mạc Phàm cao giọng nói.
Giọng nói giống như mang theo lực lượng đặc biệt vang lên, lực lượng này khiến đám Hải Vô Tâm lùi về phía sau mười thước.
Hai vị mỹ nữ lúc trước bị Hải Vô Tâm đùa giỡn lập tức sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
- Chuyện này…
Vệ sĩ bên cạnh Hải Vô Tâm thì càng ngây dại, hai mắt nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm cách xa mười thước, trong mắt lộ ra vài phần e sợ.
- Đây là?
- Pháp thuật sao?
Hải gia có thể được gọi là hải vương, ngoài nắm giữ mấy ngàn thuyền và ngàn triệu ra sản ra, nếu không có một số người tài ba dị sĩ sao có thể được như vậy.
Quản gia bên cạnh anh ta là một đại sư thuật pháp.
Mắt quản gia kia nheo lại, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sắc mặt thay đổi theo.
- Hải thiếu, tiểu tử này không phải người thường, không thể trêu chọc.
Quản gia dán sát vào tai Hải Vô Tâm, nhỏ giọng nói.
Vừa rồi ông ta dùng thần thức kiểm tra tu vi của Mạc Phàm, thần thức của ông ta như trâu đất xuống biển, không nhìn ra được sâu cạn của Mạc Phàm.
Nói như vậy, nếu Mạc Phàm không sử dụng pháp thuật, có khả năng Mạc Phàm chỉ là người bình thường, không có tu vi.
Một câu của Mạc Phàm đẩy bọn họ ra xa mười thước, vậy nói lên thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Anh ta tán gái trên địa bàn của mình, bị người ta quấy nhiễu, vậy mà còn không thể trêu chọc, đúng là nói đùa.
Nhưng anh ta cũng không kích động, mà nhìn thoáng qua đội ngũ rất dài đợi lên thuyền, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo.
Kích động trước mặt “cao nhân” là lựa chọn ngu ngốc, anh ta có một đứa em họ vì khinh thường một võ sĩ, bị võ sĩ này cắt thành hai nửa ngay tại chỗ.
Nhưng không phải không có biện pháp đối phó những người được gọi là “cao nhân”.
- Được lắm, chúng tôi cút, chúng ta đi thôi!
Anh ta không quay đầu lại đi về phía du thuyền.
Hải Vô Tâm mới lên thuyền một lát, liền nghe thấy tiếng còi vang lên trên du thuyền, rõ ràng còn rất nhiều người chưa lên thuyền, vậy mà du thuyền lái về phía biển.
Mấy người đang đợi lên thuyền không để ý, vì thân tàu rời khỏi bờ, “bùm” vài tiếng tiến vào trong biển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]