Giang Thành thở dài bất đắc dĩ, bốn người cùng vận khởi công pháp, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ giống hư không xuất hiện trên người bọn họ, tứ tượng biến thành quang môn, bao vây Mạc Phàm ở trong.
Trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ vốn sửng sốt, sau đó cười khinh thường.
Bốn bọn họ đối phó Mạc Phàm đã dư dả, sở dĩ Hỗn Độn tới là vì ngừa ngộ nhỡ.
Vậy mà Mạc Phàm còn khiêu chiến với Hỗn Độn, đúng là không biết sống chết.
Hỗn Độn ra tay với bọn họ, đừng nói là tiểu tử Thần Cảnh như Mạc Phàm, ngay cả Ma Thần thượng cổ đều có thể bị phong ấn.
- Muốn chết!
- Hỗn Độn, hay là ông thỏa mãn nguyện vọng của tiểu tử này luôn đi?
…
Hỗn Độn cũng nhíu mày, trên mặt hiện lên không vui.
Ông ta đã cho Mạc Phàm khoan thứ lớn nhất, vậy mà Mạc Phàm còn không biết điều.
- Mạc Phàm, cậu thực sự nghĩ với thực lực của cậu có thể thoát khỏi Tứ Tượng Phong Thiên Trận sao?
- Có thể hay không, các ông thử thì biết.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Được lắm, với cấp bậc này của cậu vốn không cần tôi ra tay, nhưng Giang Thành đánh giá cậu cao như thế, tôi cũng muốn xem người Giang Thành nhìn trúng mạnh cỡ nào.
Hỗn Độn vươn một tay ra, một vòng xoáy thành hình trong tay ông ta, đồ án mãnh thú lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm.
Mãnh thú này vừa xuất hiện, ngoại trừ ngoài Tứ Tượng Phong Thiên Trận ra, trong Tứ Tượng Thiên Phong Trận lập tức bay về phía đồ án mãnh thú, tựa như hắc động.
- Mạc Phàm, nếu cậu thoát khỏi tay năm chúng tôi, tôi lấy thân phận Hỗn Độn đồng ý với cậu, Long Tổ chúng tôi sẽ không đuổi giết cậu nữa, cũng sẽ không gây khó dễ cho người nhà cậu, nếu cậu không ra được, vậy ở trong nhà tù Long Tổ cả đời đi.
Hỗn Độn lạnh lùng nói.
Tứ Tượng Phong Thiên Trận có thể lấy Tứ Tượng Chi Lực trấn áp, phá diệt, phong ấn, suy yếu, ở bên trong trận pháp, bản lĩnh mười phần phát huy ra được ba phần đã không tệ rồi.
Cộng thêm Hỗn Độn Chi Lực của ông ta, ba phần bản lĩnh Mạc Phàm phát huy ra sẽ bị Hỗn Độn Chi Lực cắn nuốt.
Nói cách khác, ở dưới trận pháp này, thuật pháp của Mạc Phàm không có tác dụng, linh khí cũng không có chỗ dùng, chỉ có thể dùng quyền.
Nhưng muốn dùng quyền phá Tứ Tượng Thiên Phong Trận, giống như dùng mỳ sợi cắt đứt thép, gần như là không thể.
Mạc Phàm cảm nhận được lực lượng trận pháp xugn quanh, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm.
Hắn vừa định ra tay, một giọng nói truyền từ ngoài vào.
- Xin hỏi Thanh Long đại nhân của Long Tổ có ở bên trong không, sứ giả của Long Hoa Hạ tới bái phỏng.
- Hửm?
Đám trưởng lão Chu Tước nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng nhìn về phía Hỗn Độn.
Lúc này Long Hoa Hội cho người đến tìm Mạc Phàm, còn chỉ tên chỉ họ nói tìm Thanh Long, mà không phải Mạc tiên sinh, có ý gì đây?
- Để cậu ta vào đi.
Hỗn Độn lạnh nhạt nói với Chu Tước.
Chu Tước gật đầu, mở cửa ra.
Một người đàn ông trung niên gầy khô cười mỉa, trên người phiếm hào quang màu vàng đi vào.
Người đàn ông này nhìn đám Hỗn Độn trong phòng Mạc Phàm, trên mặt không có chút bất ngờ, trái lại liếc nhìn Mạc Phàm với vẻ trêu tức.
- Vị này là Thanh Long đại nhân Mạc Phàm Mạc tiên sinh đúng không?
Người đàn ông hơi cúi người nói với Mạc Phàm.
Không đợi Mạc Phàm trả lời, hai tay Chu Tước vòng quanh ngực, nói xen vào.
- Trước đây cậu ta là Thanh Long, bây giờ đã không phải.
Trong Tứ Tượng Phong Thiên Trận, Mạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cười nhạt.
- Tôi là Mạc Phàm, có phải trên người ông là địa mạch chi lực đúng không?
Người hầu này chỉ có thực lực Trúc Cơ, dưới duy áp của đám Hỗn Độn mà không có chuyện gì, tất cả đều dựa vào hoàng quang trên người.Nếu hắn đoán không sai, đây là địa mạch chi lực.
- Tuệ nhãn của Mạc tiên sinh tốt thật, đây đúng là địa mạch chi lực.
Người đàn ông trung niên kia mỉm cười nói.
- Dạ Vô Nhai bảo ông tới có chuyện gì, nói đi.
Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.
- Mạc tiên sinh chữa bệnh cho Dạ đại tiểu thư chúng tôi, hội trưởng Dạ chúng tôi biết Mạc tiên sinh sắp rời khỏi thủ đô, cho nên cố ý bảo tôi đưa ba lễ vật tới trước khi Mạc tiên sinh rời khỏi thủ đô, cảm ơn Mạc tiên sinh.
Người đàn ông trung niên nói.
- Lễ vật?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Dạ Vô Nhai sớm không đưa muộn không đưa lễ vật tới, cứ nhằm lúc Long Tổ bao vây hắn thì tới, dụng tâm khó lường không phải bình thường.
- Đúng vậy, Mạc tiên sinh.
Người đàn ông trung niên gật đầu cười.
- Đưa lễ vật gì?
- Lễ vật thứ nhất là bí cảnh ở Giang Nam của Long Hoa Hội, hội trưởng Dạ chúng tôi quyết định đưa cho Mạc tiên sinh, hội trưởng Dạ chúng tôi còn nói, hi vọng Mạc tiên sinh có thể bảo quản thật tốt, đừng để người thứ hai biết đến nó, bí cảnh kia có thể sinh ra Thần Cảnh, để cho nhiều người biết, Mạc tiên sinh sẽ gặp phiền phức đó, nếu mình Mạc tiên sinh không bảo vệ được, có thể liên lạc với Long Hoa Hội chúng tôi bất cứ lúc nào.
Người đàn ông trung niên vừa mở miệng, trong mắt đám trưởng lão Chu Tước chớp lóe dị sắc.
Bí cảnh có thể tạo ra Thần Cảnh, vậy mà nằm trong tay Mạc Phàm, ngay cả sắc mặt Hỗn Độn cũng thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
- Mạc Phàm, cậu thân là thành viên của Long Tổ, nắm giữ bí cảnh như vậy, vậy mà không báo cáo với Long Tổ.
Trong mắt Chu Tước hiện lên vẻ khinh thường, nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không có một chút thay đổi, cũng không để ý đến Chu Tước.
- Nói tiếp đi.
- Lễ vật thứ hai, Tam Thư và Tam Thánh Bút của Long Hoa Hội chúng tôi sẽ cùng đưa cho Mạc tiên sinh, Long Hoa Hội chúng tôi sẽ không phái người lấy hai pháp khí này về, nhưng có rất nhiều người ở Hoa Hạ mơ ước hai thứ này, cũng mong Mạc tiên sinh cần phải cẩn thận, đừng để hai pháp khí này rơi vào tay người khác.
Người đàn ông trung niên hơi nhếch miệng cười khẽ, nói tiếp.
Mạc Phàm nghe người đàn ông trung niên nói, cười nhạt.
Bí cảnh Giang Nam, Tam Thư Tam Thánh Bút, bất luận là thứ nào đều bùng nổ tranh cướp, Long Hoa Hội đều đưa hết cho hắn, đúng là hào phóng.
- Lễ vật thứ ba đâu, ông đã đến đây thì nói hết đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.
- Lễ vật thứ ba sao, không dối gạt Mạc tiên sinh, Long Hoa Hội chúng tôi định dùng vũ khí tiên tiến ở Tây Châu đối phó Mạc tiên sinh, nhưng Mạc tiên sinh đã chữa khỏi cho Dạ đại tiểu thư, chúng tôi không thể lấy oán trả ơn, Mạc tiên sinh có thể yên tâm rời khỏi thủ đô, nhưng mà?
Người đàn ông trung niên dừng lại, liếc mắt nhìn đám Hỗn Độn, cười mỉa xuất hiện trên mặt ông ta. Mạc Phàm vừa nói câu này xong, tâm tình Giang Thành hoàn toàn rơi vào đáy cốc.
Như vậy chỉ có chiến, không còn đường khác rồi.
- Tiểu tử, cậu sẽ hối hận với quyết định này của cậu.
Trưởng lão Chu Tước lạnh lùng nói.
- Trưởng lão Chu Tước, đừng nói nhiều lời vô nghĩa với tiểu tử này nữa, trực tiếp bắt cậu ta.
Trưởng lão Huyền Vũ khàn khàn nói.
Mạc Phàm ở tuổi này đã giết được Vạn Thiên Tuyệt, còn hàng phục Long Vương U Châu, chắc chắn thực lực không tầm thường, không thể lơ là.
- Vậy bắt đầu đi, tránh để tiểu tử này thi triển quỷ kế gì đó, trốn thoát?
Giang Thành thở dài bất đắc dĩ, bốn người cùng vận khởi công pháp, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ giống hư không xuất hiện trên người bọn họ, tứ tượng biến thành quang môn, bao vây Mạc Phàm ở trong.
Trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ vốn sửng sốt, sau đó cười khinh thường.
Bốn bọn họ đối phó Mạc Phàm đã dư dả, sở dĩ Hỗn Độn tới là vì ngừa ngộ nhỡ.
Vậy mà Mạc Phàm còn khiêu chiến với Hỗn Độn, đúng là không biết sống chết.
Hỗn Độn ra tay với bọn họ, đừng nói là tiểu tử Thần Cảnh như Mạc Phàm, ngay cả Ma Thần thượng cổ đều có thể bị phong ấn.
- Muốn chết!
- Hỗn Độn, hay là ông thỏa mãn nguyện vọng của tiểu tử này luôn đi?
…
Hỗn Độn cũng nhíu mày, trên mặt hiện lên không vui.
Ông ta đã cho Mạc Phàm khoan thứ lớn nhất, vậy mà Mạc Phàm còn không biết điều.
- Mạc Phàm, cậu thực sự nghĩ với thực lực của cậu có thể thoát khỏi Tứ Tượng Phong Thiên Trận sao?
- Có thể hay không, các ông thử thì biết.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Được lắm, với cấp bậc này của cậu vốn không cần tôi ra tay, nhưng Giang Thành đánh giá cậu cao như thế, tôi cũng muốn xem người Giang Thành nhìn trúng mạnh cỡ nào.
Hỗn Độn vươn một tay ra, một vòng xoáy thành hình trong tay ông ta, đồ án mãnh thú lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm.
Mãnh thú này vừa xuất hiện, ngoại trừ ngoài Tứ Tượng Phong Thiên Trận ra, trong Tứ Tượng Thiên Phong Trận lập tức bay về phía đồ án mãnh thú, tựa như hắc động.
- Mạc Phàm, nếu cậu thoát khỏi tay năm chúng tôi, tôi lấy thân phận Hỗn Độn đồng ý với cậu, Long Tổ chúng tôi sẽ không đuổi giết cậu nữa, cũng sẽ không gây khó dễ cho người nhà cậu, nếu cậu không ra được, vậy ở trong nhà tù Long Tổ cả đời đi.
Hỗn Độn lạnh lùng nói.
Tứ Tượng Phong Thiên Trận có thể lấy Tứ Tượng Chi Lực trấn áp, phá diệt, phong ấn, suy yếu, ở bên trong trận pháp, bản lĩnh mười phần phát huy ra được ba phần đã không tệ rồi.
Cộng thêm Hỗn Độn Chi Lực của ông ta, ba phần bản lĩnh Mạc Phàm phát huy ra sẽ bị Hỗn Độn Chi Lực cắn nuốt.
Nói cách khác, ở dưới trận pháp này, thuật pháp của Mạc Phàm không có tác dụng, linh khí cũng không có chỗ dùng, chỉ có thể dùng quyền.
Nhưng muốn dùng quyền phá Tứ Tượng Thiên Phong Trận, giống như dùng mỳ sợi cắt đứt thép, gần như là không thể.
Mạc Phàm cảm nhận được lực lượng trận pháp xugn quanh, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm.
Hắn vừa định ra tay, một giọng nói truyền từ ngoài vào.
- Xin hỏi Thanh Long đại nhân của Long Tổ có ở bên trong không, sứ giả của Long Hoa Hạ tới bái phỏng.
- Hửm?
Đám trưởng lão Chu Tước nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng nhìn về phía Hỗn Độn.
Lúc này Long Hoa Hội cho người đến tìm Mạc Phàm, còn chỉ tên chỉ họ nói tìm Thanh Long, mà không phải Mạc tiên sinh, có ý gì đây?
- Để cậu ta vào đi.
Hỗn Độn lạnh nhạt nói với Chu Tước.
Chu Tước gật đầu, mở cửa ra.
Một người đàn ông trung niên gầy khô cười mỉa, trên người phiếm hào quang màu vàng đi vào.
Người đàn ông này nhìn đám Hỗn Độn trong phòng Mạc Phàm, trên mặt không có chút bất ngờ, trái lại liếc nhìn Mạc Phàm với vẻ trêu tức.
- Vị này là Thanh Long đại nhân Mạc Phàm Mạc tiên sinh đúng không?
Người đàn ông hơi cúi người nói với Mạc Phàm.
Không đợi Mạc Phàm trả lời, hai tay Chu Tước vòng quanh ngực, nói xen vào.
- Trước đây cậu ta là Thanh Long, bây giờ đã không phải.
Trong Tứ Tượng Phong Thiên Trận, Mạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cười nhạt.
- Tôi là Mạc Phàm, có phải trên người ông là địa mạch chi lực đúng không?
Người hầu này chỉ có thực lực Trúc Cơ, dưới duy áp của đám Hỗn Độn mà không có chuyện gì, tất cả đều dựa vào hoàng quang trên người.Nếu hắn đoán không sai, đây là địa mạch chi lực.
- Tuệ nhãn của Mạc tiên sinh tốt thật, đây đúng là địa mạch chi lực.
Người đàn ông trung niên kia mỉm cười nói.
- Dạ Vô Nhai bảo ông tới có chuyện gì, nói đi.
Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.
- Mạc tiên sinh chữa bệnh cho Dạ đại tiểu thư chúng tôi, hội trưởng Dạ chúng tôi biết Mạc tiên sinh sắp rời khỏi thủ đô, cho nên cố ý bảo tôi đưa ba lễ vật tới trước khi Mạc tiên sinh rời khỏi thủ đô, cảm ơn Mạc tiên sinh.
Người đàn ông trung niên nói.
- Lễ vật?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Dạ Vô Nhai sớm không đưa muộn không đưa lễ vật tới, cứ nhằm lúc Long Tổ bao vây hắn thì tới, dụng tâm khó lường không phải bình thường.
- Đúng vậy, Mạc tiên sinh.
Người đàn ông trung niên gật đầu cười.
- Đưa lễ vật gì?
- Lễ vật thứ nhất là bí cảnh ở Giang Nam của Long Hoa Hội, hội trưởng Dạ chúng tôi quyết định đưa cho Mạc tiên sinh, hội trưởng Dạ chúng tôi còn nói, hi vọng Mạc tiên sinh có thể bảo quản thật tốt, đừng để người thứ hai biết đến nó, bí cảnh kia có thể sinh ra Thần Cảnh, để cho nhiều người biết, Mạc tiên sinh sẽ gặp phiền phức đó, nếu mình Mạc tiên sinh không bảo vệ được, có thể liên lạc với Long Hoa Hội chúng tôi bất cứ lúc nào.
Người đàn ông trung niên vừa mở miệng, trong mắt đám trưởng lão Chu Tước chớp lóe dị sắc.
Bí cảnh có thể tạo ra Thần Cảnh, vậy mà nằm trong tay Mạc Phàm, ngay cả sắc mặt Hỗn Độn cũng thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
- Mạc Phàm, cậu thân là thành viên của Long Tổ, nắm giữ bí cảnh như vậy, vậy mà không báo cáo với Long Tổ.
Trong mắt Chu Tước hiện lên vẻ khinh thường, nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không có một chút thay đổi, cũng không để ý đến Chu Tước.
- Nói tiếp đi.
- Lễ vật thứ hai, Tam Thư và Tam Thánh Bút của Long Hoa Hội chúng tôi sẽ cùng đưa cho Mạc tiên sinh, Long Hoa Hội chúng tôi sẽ không phái người lấy hai pháp khí này về, nhưng có rất nhiều người ở Hoa Hạ mơ ước hai thứ này, cũng mong Mạc tiên sinh cần phải cẩn thận, đừng để hai pháp khí này rơi vào tay người khác.
Người đàn ông trung niên hơi nhếch miệng cười khẽ, nói tiếp.
Mạc Phàm nghe người đàn ông trung niên nói, cười nhạt.
Bí cảnh Giang Nam, Tam Thư Tam Thánh Bút, bất luận là thứ nào đều bùng nổ tranh cướp, Long Hoa Hội đều đưa hết cho hắn, đúng là hào phóng.
- Lễ vật thứ ba đâu, ông đã đến đây thì nói hết đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.
- Lễ vật thứ ba sao, không dối gạt Mạc tiên sinh, Long Hoa Hội chúng tôi định dùng vũ khí tiên tiến ở Tây Châu đối phó Mạc tiên sinh, nhưng Mạc tiên sinh đã chữa khỏi cho Dạ đại tiểu thư, chúng tôi không thể lấy oán trả ơn, Mạc tiên sinh có thể yên tâm rời khỏi thủ đô, nhưng mà?
Người đàn ông trung niên dừng lại, liếc mắt nhìn đám Hỗn Độn, cười mỉa xuất hiện trên mặt ông ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]