- Tiểu tử, lá gan của ngươi lớn nhỉ, người bổn vương muốn giết, ngươi cũng dám cứu?
Long Vương U Châu trầm giọng nói.
Nó há miệng, trong lôi vân trên đỉnh đầu nó có tiếng sấm nổ bùm bùm, giống như tiểu binh đang tạo thế cho vương của mình.
Người mà Long Vương U Châu nó muốn giết lại được người ta cứu, chuyện này không khác gì đánh vào mặt nó?
Trên bầu trời, ánh mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng nhìn Long Vương U Châu.
- Ngươi đừng nói lời vô nghĩa nữa, nếu ngươi chỉ có những lời này, ngươi có thể câm miệng rồi.
Nếu hắn nhát gan, thì tới nơi này làm gì?
Nếu dám đến, vì sao không dám ra tay cứu người khỏi ác long?
Mạc Phàm vừa nói những lời này, không ít người sửng sốt, sau đó hô hấp bị kiềm hãm.
Ở trước mặt Long Vương U Châu, rất nhiều người đứng còn không đứng vững, đứng vững cũng không dám nhìn thẳng Long Vương U Châu.
Tuy Mạc Phàm đứng trên bầu trời, nhưng ở trước mặt Long Vương U Châu khổng lồ, vẫn như gặp sư phụ, vậy mà dám nói chuyện với Long Vương U Châu như thế.
- Tiểu tử này không chỉ có gan lớn, khẩu khí cũng không nhỏ.
- Nghé con mới đẻ không sợ hổ, đợi tiểu tử này đến tuổi chúng ta mới biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
- Chuyện này cũng không thể trách cậu ta được, trên đường đi của tiểu tử này chưa bao giờ gặp phải đối thủ, khó tránh khỏi tự cao tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689347/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.