Dạ Tình làm như không nghe thấy, vẫn đang nhìn bức tranh sơn thủy kia.
- Dạ Tình, anh biết em đang nghe anh nói, em không nói lời nào cũng không sao, nếu em không có ý kiến gì với đề nghị của anh, vậy thì làm thế đi.
Người đàn ông anh tuấn cười nói.
Dạ Tình không nói gì, cũng không gật đầu.
Lúc này người đàn ông anh tuấn mới nhíu mày, nhìn lướt qua bức tranh sơn dầu ở sau lưng.
Anh ta vươn một tay ra, ra hiệu với hạ nhân ở phía sau.
Ở phía sau cách anh ta không xa, một thuộc hạ nhanh chóng đi đến bên cạnh bức tranh mà Dạ Tình đang nhìn, cầm một chiếc bật lửa.
“Tách!” Lửa trên bật lửa dấy lên.
- Các anh muốn làm gì, đó là bức tranh tiểu thư thích nhất.
Bên cạnh Dạ Tình, một nha đầu mặc sườn xám thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.
- Chỉ là bức tranh thời Thanh mà thôi, giá trị mấy trăm vạn, nếu Dạ Tình tiểu thư thích, thiếu gia tôi có thể đưa Phú Sơn Xuân Cư Đồ cho Dạ Tình tiểu thư.
Một thuộc hạ cười mỉa nói, cầm bật lửa giơ về phía bức tranh.
Một bức tranh rẻ rách không đáng tiền, có gì đẹp.
- Dừng tay, nếu anh dám đốt bức tranh của đại tiểu thư chúng tôi, tôi sẽ khiến các anh không rời khỏi được Tử Nguyệt Trai.
Nha đầu kia tức giận nói.
Nha đầu này vừa nói xong, lập tức có mười mấy người mặc trang phục thời Đường đi tới, bao vây đám người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689330/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.