- Không sai, Mạc Phàm cậu xem những cổ độc này có lọt vào pháp nhãn của cậu không.
Tôn Bán Y cất cốt địch đi, lạnh nhạt nói.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ này được tạo thành bởi trên vạn loại cổ trùng dị chủng, một loại cổ trùng đều có trên trăm vạn loại độc trùng cùng loại.
Nuôi dưỡng những vật nhỏ này tốn rất nhiều thời gian, dưỡng thành mỗi một con trùng cần tốn 10 năm.
Thứ này không phải Tôn gia bọn họ bồi dưỡng, mà là tổ tông Tôn gia ông ta tìm được trong một tông phái cổ xưa, luôn truyền thừa đến bây giờ.
Đừng nói là bị những độc trùng này cắn, dính một chút độc cũng có thể hòa tan huyết nhục và xương cốt, rất độc.
Trừ phi là ông ta, những người khác đều không dám dính vào.
Hơn nữa độc trùng này không chỉ ngũ hành bất xâm, thân thể còn rất cứng, pháp bảo đều không làm đám cổ trùng này bị thương được, rất khó chơi.
Kỳ độc vô bỉ, ngũ hành bất xâm, cộng thêm số lượng nhiều như thế, cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng phải e sợ ba phần.
Năm đó chỉ dựa vào Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, mới khiến Lâm Thiên Nam không thể không thần phục.
- Quả thật Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ rất lợi hại.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua cổ trùng xung quanh hăn.
Nuôi dưỡng loại cổ trùng này vô cùng phiền phức, không mấy trăm năm thì khó mà dưỡng thành, thứ này không hiếm thấy ở Tu Chân giới, dù sao tuổi thọ của tu sĩ dài hơn người trên Địa Cầu rất nhiều, có đủ thời gian nuôi dưỡng những thứ này.
Bởi vì nuôi dưỡng những thứ này rất khó khăn, cho nên những thứ này rất kh ủng bố, gần như không có chút khuyết điểm nào.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đến đâu, không chỉ không để lại chút sinh mệnh, trong trăm năm nơi đó sẽ thành vùng đất độc, không có thứ gì có thể sinh tồn được.
Hắn từng thấy độc y sử dụng Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, bởi vì người yêu của người đó bị người ta đoạt đi, dưới cơn giận dữ đã biến tinh cầu đầy sức sống thành độc tinh.
Tôn Bán Y hơi nhếch miệng, cười đắc ý.
Ông ta giơ một tay lên, cổ trùng trong hắc vụ dừng cách Mạc Phàm ba thước.
- Nếu biết sự lợi hại của thứ này, Mạc Phàm, sao cậu còn không nhanh rời khỏi nơi này?
Mạc Phàm lắc đầu, tuy những cổ trùng thiên kỳ bách quái ở xung quanh rất nhiều, nhưng trên mặt hắn không có một chút lo lắng.
- Nếu tôi dám đánh cược với các ông, thì nắm chắc có thể rời khỏi nơi này.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tôn Bán Y nhíu mày, lập tức cười lạnh lùng.
- Tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, để cậu ta thấy sự lợi hại của các ngươi đi.
Trong mắt ông ta chớp lóe sắc bén, trên mặt xuất hiện tàn nhẫn.
Ông ta muốn cho Mạc Phàm cơ hội, nếu Mạc Phàm không biết điều như thế, vậy thì để Mạc Phàm nếm thử tư vị của Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ trước rồi nói sau.
Tiếng “ong ong” lập tức vang lên.
Đám cổ trùng vốn đứng xung quanh Mạc Phàm, mang theo hắc vụ như sóng hoa đánh về phía hắn, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Một đám miệng há to, răng nanh màu đen sắc bén như máy gặt lúa, nhìn làm người ta sởn gai ốc.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt lập tức xuất hiện trên mặt hắn.
- Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ lợi hại thì lợi hại, nếu ông cảm thấy những thứ này thì vô địch thì sai rồi, ít nhất là ở trước mặt tôi, mấy thứ này không là gì cả.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ vô cùng phiền phức, không phải không có thiên địch.
Nếu như không thể giải quyết đám cổ trùng này, hắn còn là y tiên bất tử sao.
Nói xong hắn nheo mắt lại, kim quang trên Thần Nguyên trong mi tâm hắn phát sáng.
Từng đạo thực chất hóa thần niệm như châm bắn từ trong mắt hắn ra.
Những thần niệm kim châm nhất huyễn nhị, nhị huyễn tam trong không trung, trong chớp mắt đã đầy quanh hắn.
- Đi!
Chữ này vừa vang lên, thần niệm kim châm như mưa châm b ắn ra xung quanh.
- Mạc Phàm, cậu cảm thấy những thứ đó của cậu có thể thương tổn đến đám cổ trùng sao?
Tôn Bán Y cười khinh thường nói.
Ông ta còn tưởng Mạc Phàm có biện pháp gì đối phó Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, ai biết chỉ muốn dùng thần niệm khống chế cổ trùng của ông ta.
Mạc Phàm nghĩ quá đơn giản rồi, nếu Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ dễ đối phó như vậy, đã không uy hiếp được Lâm Thiên Nam rồi.
Sở dĩ Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đáng sợ như thế, là vì những cổ trùng này có thể Phệ Hồn.
Trừ phi là ông ta, ai đó muốn dùng thần niệm khống chế những cổ trùng này, vậy đợi bị cổ trùng ăn thần thức đi.
- Vậy sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng.
- Bạo!
Hắn vừa nói xong, thần niệm kim châm lặng yên không tiếng động biến mất vào trong cơ thể cổ trùng.
Những cổ trùng này đến trước người Mạc Phàm đột nhiên dừng lại, âm thanh khiến da đầu người ta run lên cũng im lại.
Trong chớp mắt trong đại điện bị tàn phá vô cùng yên tĩnh.
- Cái gì?
Tôn Bán Y nhíu mày, sắc mặt khẽ thay đổi.
Ông ta niệm chú ngữ, muốn thôi động cổ trùng đang đứng yên.
Chỉ nghe thấy tiếng “lạch cạch”, một cổ trùng như giáp xác trong hắc vụ rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích.
Có con này mở đầu, những cổ trùng khác cũng rơi xuống đất như mưa.
Chỉ trong chớp mắt đám trùng trong hắc vụ như trúng thuốc độc, trùng tử nhanh chóng tử vong.
Lần này sắc mặt Tôn Bán Y vô cùng khó coi, mãi mới phản ứng kịp, ánh mắt lạnh lùng ngoan độc như chất lỏng của rắn độc nhìn Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu giết Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ của chúng tôi sao?
Ông ta thôi động liên tục vài lần, những cổ trùng này không có chút phản ứng, từ khi ông ta sử dụng những cổ trùng này, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Vậy chỉ có một khả năng, Mạc Phàm thật sự dùng thần niệm giết những cổ trùng của ông ta, bởi vì ông ta không cảm nhận được sinh cơ của đám cổ trùng rơi trên đất.
Những cổ trùng này bất luận là con nào, đều cần 10 năm bồi dưỡng, Mạc Phàm giết nhiều như thế, tuy ông ta có giữ trứng trùng, nhưng đời này ông ta đừng nghĩ đến chuyện gom được nhiều cổ trùng như thế.
Đây là bảo vật tổ truyền của Tôn gia bọn họ, có thứ này, Tôn gia bọn họ sẽ kinh cửu bất suy.
Bây giờ hoàn toàn xong rồi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn lướt qua cổ trùng trên đất.
Sao hắn không biết Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ có thể thôn phệ thần niệm, nếu hắn không ngưng tụ Thần Nguyên, hắn không thể dùng phương pháp bạo thần giết những cổ trùng này, chỉ cần thần niệm của hắn vào trong cơ thể cổ trùng, sẽ bị hấp thu.
Nhưng hắn ngưng tụ Thần Nguyên, thần niệm như kim thép, cổ trùng muốn thôn phệ cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
- Mạc Phàm, cậu giết cổ trùng của tôi, vậy tôi giết mấy người bên cạnh cậu trước.
Trong mắt Tôn Bán Y bùng cháy lửa giận, cầm cốt địch nói.
Âm thanh sắc bén chói tai lại vang lên, hắc vụ do cổ trùng tạo ra lập tức như còn sống, không đánh về phía Mạc Phàm, trái lại đánh về phía đám Tần Kiệt cách đó không xa.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đều bị Mạc Phàm gi ết chết, tuy những khói độc kiến huyết phong hầu này là kịch độc, nhưng chưa chắc đã thương tổn được Mạc Phàm, vậy khai đao với người bên cạnh Mạc Phàm trước.
Tốc độ của hắc vụ rất nhanh, không đợi đám Tần Kiệt phản ứng kịp, chỉ nhoáng lên một cái đã đến trước người ba người. Hắc vụ này vừa xuất hiện, hai ngón tay Tôn Bán Y vũ động, tiếng sáo lập tức dồn dập hơn.
Theo tiết tấu thay đổi, tốc độ hắc vụ tăng nhanh, như mấy quỷ thủ to lớn đánh về phía Mạc Phàm từ bốn phương tám hướng.
Độc trùng trong hắc vụ vừa xuất hiện, sắc mặt không ít người thay đổi.
- Không sai, Mạc Phàm cậu xem những cổ độc này có lọt vào pháp nhãn của cậu không.
Tôn Bán Y cất cốt địch đi, lạnh nhạt nói.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ này được tạo thành bởi trên vạn loại cổ trùng dị chủng, một loại cổ trùng đều có trên trăm vạn loại độc trùng cùng loại.
Nuôi dưỡng những vật nhỏ này tốn rất nhiều thời gian, dưỡng thành mỗi một con trùng cần tốn 10 năm.
Thứ này không phải Tôn gia bọn họ bồi dưỡng, mà là tổ tông Tôn gia ông ta tìm được trong một tông phái cổ xưa, luôn truyền thừa đến bây giờ.
Đừng nói là bị những độc trùng này cắn, dính một chút độc cũng có thể hòa tan huyết nhục và xương cốt, rất độc.
Trừ phi là ông ta, những người khác đều không dám dính vào.
Hơn nữa độc trùng này không chỉ ngũ hành bất xâm, thân thể còn rất cứng, pháp bảo đều không làm đám cổ trùng này bị thương được, rất khó chơi.
Kỳ độc vô bỉ, ngũ hành bất xâm, cộng thêm số lượng nhiều như thế, cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng phải e sợ ba phần.
Năm đó chỉ dựa vào Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, mới khiến Lâm Thiên Nam không thể không thần phục.
- Quả thật Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ rất lợi hại.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua cổ trùng xung quanh hăn.
Nuôi dưỡng loại cổ trùng này vô cùng phiền phức, không mấy trăm năm thì khó mà dưỡng thành, thứ này không hiếm thấy ở Tu Chân giới, dù sao tuổi thọ của tu sĩ dài hơn người trên Địa Cầu rất nhiều, có đủ thời gian nuôi dưỡng những thứ này.
Bởi vì nuôi dưỡng những thứ này rất khó khăn, cho nên những thứ này rất kh ủng bố, gần như không có chút khuyết điểm nào.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đến đâu, không chỉ không để lại chút sinh mệnh, trong trăm năm nơi đó sẽ thành vùng đất độc, không có thứ gì có thể sinh tồn được.
Hắn từng thấy độc y sử dụng Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, bởi vì người yêu của người đó bị người ta đoạt đi, dưới cơn giận dữ đã biến tinh cầu đầy sức sống thành độc tinh.
Tôn Bán Y hơi nhếch miệng, cười đắc ý.
Ông ta giơ một tay lên, cổ trùng trong hắc vụ dừng cách Mạc Phàm ba thước.
- Nếu biết sự lợi hại của thứ này, Mạc Phàm, sao cậu còn không nhanh rời khỏi nơi này?
Mạc Phàm lắc đầu, tuy những cổ trùng thiên kỳ bách quái ở xung quanh rất nhiều, nhưng trên mặt hắn không có một chút lo lắng.
- Nếu tôi dám đánh cược với các ông, thì nắm chắc có thể rời khỏi nơi này.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tôn Bán Y nhíu mày, lập tức cười lạnh lùng.
- Tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, để cậu ta thấy sự lợi hại của các ngươi đi.
Trong mắt ông ta chớp lóe sắc bén, trên mặt xuất hiện tàn nhẫn.
Ông ta muốn cho Mạc Phàm cơ hội, nếu Mạc Phàm không biết điều như thế, vậy thì để Mạc Phàm nếm thử tư vị của Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ trước rồi nói sau.
Tiếng “ong ong” lập tức vang lên.
Đám cổ trùng vốn đứng xung quanh Mạc Phàm, mang theo hắc vụ như sóng hoa đánh về phía hắn, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Một đám miệng há to, răng nanh màu đen sắc bén như máy gặt lúa, nhìn làm người ta sởn gai ốc.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt lập tức xuất hiện trên mặt hắn.
- Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ lợi hại thì lợi hại, nếu ông cảm thấy những thứ này thì vô địch thì sai rồi, ít nhất là ở trước mặt tôi, mấy thứ này không là gì cả.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ vô cùng phiền phức, không phải không có thiên địch.
Nếu như không thể giải quyết đám cổ trùng này, hắn còn là y tiên bất tử sao.
Nói xong hắn nheo mắt lại, kim quang trên Thần Nguyên trong mi tâm hắn phát sáng.
Từng đạo thực chất hóa thần niệm như châm bắn từ trong mắt hắn ra.
Những thần niệm kim châm nhất huyễn nhị, nhị huyễn tam trong không trung, trong chớp mắt đã đầy quanh hắn.
- Đi!
Chữ này vừa vang lên, thần niệm kim châm như mưa châm b ắn ra xung quanh.
- Mạc Phàm, cậu cảm thấy những thứ đó của cậu có thể thương tổn đến đám cổ trùng sao?
Tôn Bán Y cười khinh thường nói.
Ông ta còn tưởng Mạc Phàm có biện pháp gì đối phó Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, ai biết chỉ muốn dùng thần niệm khống chế cổ trùng của ông ta.
Mạc Phàm nghĩ quá đơn giản rồi, nếu Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ dễ đối phó như vậy, đã không uy hiếp được Lâm Thiên Nam rồi.
Sở dĩ Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đáng sợ như thế, là vì những cổ trùng này có thể Phệ Hồn.
Trừ phi là ông ta, ai đó muốn dùng thần niệm khống chế những cổ trùng này, vậy đợi bị cổ trùng ăn thần thức đi.
- Vậy sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng.
- Bạo!
Hắn vừa nói xong, thần niệm kim châm lặng yên không tiếng động biến mất vào trong cơ thể cổ trùng.
Những cổ trùng này đến trước người Mạc Phàm đột nhiên dừng lại, âm thanh khiến da đầu người ta run lên cũng im lại.
Trong chớp mắt trong đại điện bị tàn phá vô cùng yên tĩnh.
- Cái gì?
Tôn Bán Y nhíu mày, sắc mặt khẽ thay đổi.
Ông ta niệm chú ngữ, muốn thôi động cổ trùng đang đứng yên.
Chỉ nghe thấy tiếng “lạch cạch”, một cổ trùng như giáp xác trong hắc vụ rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích.
Có con này mở đầu, những cổ trùng khác cũng rơi xuống đất như mưa.
Chỉ trong chớp mắt đám trùng trong hắc vụ như trúng thuốc độc, trùng tử nhanh chóng tử vong.
Lần này sắc mặt Tôn Bán Y vô cùng khó coi, mãi mới phản ứng kịp, ánh mắt lạnh lùng ngoan độc như chất lỏng của rắn độc nhìn Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu giết Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ của chúng tôi sao?
Ông ta thôi động liên tục vài lần, những cổ trùng này không có chút phản ứng, từ khi ông ta sử dụng những cổ trùng này, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Vậy chỉ có một khả năng, Mạc Phàm thật sự dùng thần niệm giết những cổ trùng của ông ta, bởi vì ông ta không cảm nhận được sinh cơ của đám cổ trùng rơi trên đất.
Những cổ trùng này bất luận là con nào, đều cần 10 năm bồi dưỡng, Mạc Phàm giết nhiều như thế, tuy ông ta có giữ trứng trùng, nhưng đời này ông ta đừng nghĩ đến chuyện gom được nhiều cổ trùng như thế.
Đây là bảo vật tổ truyền của Tôn gia bọn họ, có thứ này, Tôn gia bọn họ sẽ kinh cửu bất suy.
Bây giờ hoàn toàn xong rồi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn lướt qua cổ trùng trên đất.
Sao hắn không biết Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ có thể thôn phệ thần niệm, nếu hắn không ngưng tụ Thần Nguyên, hắn không thể dùng phương pháp bạo thần giết những cổ trùng này, chỉ cần thần niệm của hắn vào trong cơ thể cổ trùng, sẽ bị hấp thu.
Nhưng hắn ngưng tụ Thần Nguyên, thần niệm như kim thép, cổ trùng muốn thôn phệ cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
- Mạc Phàm, cậu giết cổ trùng của tôi, vậy tôi giết mấy người bên cạnh cậu trước.
Trong mắt Tôn Bán Y bùng cháy lửa giận, cầm cốt địch nói.
Âm thanh sắc bén chói tai lại vang lên, hắc vụ do cổ trùng tạo ra lập tức như còn sống, không đánh về phía Mạc Phàm, trái lại đánh về phía đám Tần Kiệt cách đó không xa.
Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đều bị Mạc Phàm gi ết chết, tuy những khói độc kiến huyết phong hầu này là kịch độc, nhưng chưa chắc đã thương tổn được Mạc Phàm, vậy khai đao với người bên cạnh Mạc Phàm trước.
Tốc độ của hắc vụ rất nhanh, không đợi đám Tần Kiệt phản ứng kịp, chỉ nhoáng lên một cái đã đến trước người ba người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]