Chữ “Chiến” bị kiếm của Mạc Phàm chém thành hai, chiến ý tràn đầy biến mất, giọng nói của Vạn Thiên Tuyệt không còn vang lên ở Giang Nam nữa, bốn cột sáng cũng nhanh chóng biến mất trong trời đêm.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, liếc mắt nhìn về phía biển Đông.
Trên một hòn đảo nhỏ trong biển Đông, Vạn Thiên Tuyệt mở hai mắt, giống như cảm ứng được nhìn về phía Mạc Phàm ở xa xa, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Tiểu tử, có can đảm, nếu cậu mạnh hơn chút nữa, có thể quyết đấu với tôi trên tháp Đông Phương, cậu bây giờ sao, chỉ có thể chết trên đỉnh Long Đảo.
Vạn Thiên Tuyệt thản nhiên nói, trong giọng nói như có chút tiếc nuối.
Chữ chiến này tồn tại ba ngày, mãi đến ngày gửi thư quyết chiến mới bị một kiếm của Mạc Phàm chém rụng, thực lực của Mạc Phàm nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.
Còn trẻ tuổi đã có tu vi này, thiên phú đúng là nghịch thiên.
Khi ông ta ở độ tuổi Mạc Phàm, tuy đã bộc lộ tài năng, nhưng không thể theo kịp Mạc Phàm hiện giờ.
Cho Mạc Phàm chút thời gian nữa, chỉ sợ chưa đến 10 năm là vô địch thế giới.
Nhưng người trẻ tuổi không biết đạo lý cây cao vượt rừng gặp gió quật, vậy chỉ có thể chết yểu.
Một thiên tài như vậy sắp ngã trên tay ông ta, thân là tiền bối ít nhiều gì vẫn hơi tiếc hận.
Dù sao có rất nhiều người tầm thường, người có thiên phú kinh thiên thì trong hàng tỷ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689272/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.