Bên ngoài Âm Dương Trận, Tống Minh Huy và Lưu Nguyệt Như nhìn thấy Mạc Phàm vội vàng đến đón.
- Mạc tiên sinh, cậu không bị con đao kia làm bị thương chứ?
Tống Minh Huy lo lắng hỏi.
Ông ta nhận được tin Yêu Đao Thôn Chính bị Miyamoto Kawa trộm đi, tìm kiếm Miyamoto Kawa khắp nơi, cuối cùng phát hiện Miyamoto Kawa theo dõi Mạc Phàm, ông ta lập tức chạy đến đây.
Miyamoto Kawa không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng Yêu Đao Thôn Chính rất đáng sợ, ngoại trừ sắc bén ra, chỉ cần bị chém trúng sẽ chảy máu không ngừng.
Tổ tiên bọn họ chém giết kiếm sĩ Nhật quốc vì bị Yêu Đao chém trúng, thuốc chữa không có tác dụng, cuối cùng chảy máu mà chết.
Ông ta vừa đứng về phía Mạc Phàm, cũng không hi vọng Mạc Phàm xảy ra chuyện.
- Thanh đao kia không làm tôi bị thương, trái lại đao gãy rồi, có chuyện gì không?
Mạc Phàm khẽ nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Tống Minh Huy sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp.
Tống gia bọn họ muốn hủy diệt thanh đao này, dù sao cũng là Yêu Đao, giữ lại chỉ gây tai họa.
Nhưng bọn họ dùng tất cả biện pháp, dùng búa tạ giã, ném vào trong núi lửa, để vào trong dung dịch axit nồng độ cao, thanh đao này vẫn không tổn hao gì, cuối cùng bọn họ mới lựa chọn niêm phong cất vào kho, cho người trông coi.
Thanh đao này gặp Mạc Phàm, lại bị Mạc Phàm chém gãy?
Nhưng nghĩ đến đại chiến giữa Mạc Phàm và K tiên sinh, ông ta hít vào một hơi khí lạnh thoải mái hơn.
- Không có, đao gãy là tốt.
Tống Minh Huy vội vàng nói.
- Chuyện tôi bảo ông xử lý thế nào rồi?
Đôi mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng, nhìn lướt qua Tống Minh Huy nói.
- Những người đứng về phía Tống gia chúng tôi, hơn phân nửa trải qua khuyên bảo của tôi đã quyết định cúi đầu trước Mạc gia, số người còn lại đang do dự, chắc ngày mai sẽ có kết quả, còn một phần nhỏ…
Tống Minh Huy nói tới đây, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, bỗng nhiên im lặng.
- Một phần nhỏ này làm sao, nói đi.
Mạc Phàm nhướn mày, giống như đã biết trước.
- Bọn họ đứng về phía La gia Mạc Bắc, số lượng không nhiều lắm, có khoảng gần 10%.
Trong mắt Tống Minh Huy lóe lên không nắm chắc, vẫn nhìn Mạc Phàm.
Ông ta đảm bảo với Mạc Phàm, trong vòng 3 ngày sẽ giải quyết chuyện này.
Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, ai biết bỗng nhiên một phần nhỏ này đứng về phía La gia, không có dấu hiệu báo trước.
La gia vốn nắm giữ 50% thế lực Giang Nam, cộng thêm 10% thì hơn nửa thế lực Giang Nam nằm trong tay La gia Mạc Bắc.
Nếu La gia muốn áp chế Mạc gia trên thương trường, hoàn toàn không thành vấn đề.
Như đại cổ đông nắm giữ hơn 50% bắt nạt tiểu cổ đông khác, rất đơn giản.
- Tôi đã biết, ông làm không tệ.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn tưởng rằng chỉ có 30%, thậm chí sẽ có nhiều thế lực đứng bên La gia hơn.
Không ngờ chỉ có 10%, ít hơn hắn nghĩ nhiều.
Có 40% thế lực đứng bên phía Mạc gia bọn họ, khủng hoảng ở thương trường của Mạc gia đã gần được giải trừ.
Nếu giải quyết chuyện này, hắn có thể yên tâm đ ến Mạc Bắc, xem La gia mạnh đến mức nào mà dám đối nghịch với hắn.
- Nhưng mà?
Tống Minh Huy hơi sửng sốt, nói.
- Chỉ cần ông làm tốt việc của mình, còn lại giao cho tôi được rồi.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, Tống Minh Huy không chỉ không buông lỏng vì Mạc Phàm không trách phạt ông ta, trái lại mắt mở to.
- Không phải Mạc tiên sinh muốn đến Mạc Bắc đấy chứ?
Biện pháp phá cục diện này tốt nhất, là giải quyết La gia.
Mạc Phàm bảo ông ta giao việc còn lại cho mình, chắc chắn là muốn đến La gia Mạc Bắc.
- Không sai.
Mạc Phàm không giấu diếm.
- Tốt nhất là Mạc tiên sinh đừng đến Mạc Bắc, La gia ở Mạc Bắc rất đáng sợ, những lực lượng này không thể biểu hiện trên danh sách.
Sắc mặt Tống Minh Huy thay đổi, vội vàng khuyên.
- Thế nào, ông biết chút chuyện về La gia sao?
Mạc Phàm nhướn mày, tò mò hỏi.
- La gia ở Mạc Bắc vốn không mạnh mấy, nhưng ở Mạc Bắc, chưa một người nào báo thù La gia có thể làm gì La gia, chỉ có một người còn sống rời khỏi Mạc Bắc, là cao thủ trước La Thành trên Hắc Bảng, hiện giờ biến thành người nửa điên nửa ngốc, chỉ cần vừa nghe hai chữ Mạc Bắc, ông ta sẽ hôn mê, không biết gặp phải chuyện gì ở Mạc Bắc.
Tống Minh Huy sợ hãi nói.
- Tôi từng nghe nói đến chuyện này rồi, nghe nói La gia ở Mạc Bắc có thần linh che chở.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, nói xen vào.
Nguyên nhân là một đệ tử La gia đua xe với một đệ tử hào môn khác ở thủ đô, thắng có thể mang một người mẫu xe đương nổi đi ngủ một tối.
Sau khi đệ tử La gia thua, không chỉ mang người mẫu xe kia đi, còn đâm chết đệ tử hào môn đó.
Đệ tử hào môn đó là đời thứ ba của dòng họ mấy đời độc đinh, dưới cơn giận dữ trưởng bối của đệ tử hào môn đó tiến vào La gia Mạc Bắc.
Kết quả còn chưa động vào được một cọng lông của đệ tử La gia kia, sau khi quay về liền biến thành kẻ điên, cả ngày thần quỷ, thần chí không rõ.
- Thần linh che chở, La gia lợi hại như vậy sao?
Mạc Phàm nhướn mày, cười khẽ nói.
- Tôi cảm thấy phòng ngừa ngộ nhỡ, Mạc tiên sinh có thể khiêu chiến với La gia, chắc chắn La Thành không phải đối thủ của cậu, cho dù ông ta dám ứng chiến hay không, đều khiến người ta thấy La gia yếu ớt, không cần Mạc tiên sinh đi Mạc Bắc, sẽ có rất nhiều người đứng bên phía chúng ta.
Tống Minh Huy nói.
- Tống tiên sinh nói không sai, hay là Mạc tiên sinh suy xét một phen, dù sao…
Mạc Bắc thật sự quá quỷ dị, cho dù không ai họa, chỉ riêng mấy năm có thiên tai liên tục là nơi người thường không thể đặt chân tùy tiện, Mạc Phàm đi Mạc Bắc hơi mạo hiểm.
- Không cần, vẫn nên diệt La gia tốt hơn.
Mạc Phàm không do dự nói.
La Thành bắt tiểu hồ ly, còn có ý đồ bắt Tiểu Vũ làm con tin.
Cho dù La gia có thần linh che chở, hắn giết luôn thần linh là được, không ai có thể động vào người nhà hắn mà không bị trừng phạt.
Tống Minh Huy và Lưu Nguyệt Như nhíu mày, Mạc Phàm đã quyết định như vậy, bọn họ không dám nói chuyện này nữa.
- Mạc tiên sinh, Miyamoto Kawa và con gái tôi đâu?
Tống Minh Huy muốn nói lại thôi.
- Miyamoto Kawa đã chết, con gái ông ở sau lưng ông, ông thu dọn nơi này một phen, tự mình mang về đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tống Minh Huy vội vàng xoay người, chỉ thấy Tống Tử Duyệt đi từ trong cánh cửa ra, mặt không còn chút máu.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh không giết.
Tống Minh Huy gật đầu với Mạc Phàm đầy cảm kích.
Mạc Phàm giết Miyamoto Kawa, chắc chắn sau này có không ít phiền phức.
Chuyện này do Tống Tử Duyệt mà ra, Mạc Phàm giết cô ta cũng không đủ, không giết là ban ân.
Mạc Phàm vẫy tay, ánh mắt Tống Tử Duyệt nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp, đi về phía xe Tống Minh Huy.
- Đám Tiểu Vũ đến rồi à?
Mạc Phàm xóa Âm Dương Trận mà Miyamoto Kawa bố trí đi, hỏi.
- Đúng vậy, hiện giờ mọi người đều ở trong trang viên, Mạc tiên sinh có gì phân phó.
Lưu Nguyệt Như cung kính nói.
- Phân phó thì không, bà đi theo tôi, tôi có vài thứ muốn cho mọi người.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang nói.
Có trang viên này, hắn lại phải rời khỏi Giang Nam, cũng đến lúc bắt đầu chuyện này rồi.- Thứ gì vậy?
- Đến nơi bà sẽ biết, đi thôi.
Mạc Phàm thần bí nói.
- Mạc tiên sinh mời đi bên này.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, nghi ngờ dẫn Mạc Phàm đến xe Ferrari của bà.
Xe lái về phía trang viên Mạc gia. Bên ngoài Âm Dương Trận, Tống Minh Huy và Lưu Nguyệt Như nhìn thấy Mạc Phàm vội vàng đến đón.
- Mạc tiên sinh, cậu không bị con đao kia làm bị thương chứ?
Tống Minh Huy lo lắng hỏi.
Ông ta nhận được tin Yêu Đao Thôn Chính bị Miyamoto Kawa trộm đi, tìm kiếm Miyamoto Kawa khắp nơi, cuối cùng phát hiện Miyamoto Kawa theo dõi Mạc Phàm, ông ta lập tức chạy đến đây.
Miyamoto Kawa không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng Yêu Đao Thôn Chính rất đáng sợ, ngoại trừ sắc bén ra, chỉ cần bị chém trúng sẽ chảy máu không ngừng.
Tổ tiên bọn họ chém giết kiếm sĩ Nhật quốc vì bị Yêu Đao chém trúng, thuốc chữa không có tác dụng, cuối cùng chảy máu mà chết.
Ông ta vừa đứng về phía Mạc Phàm, cũng không hi vọng Mạc Phàm xảy ra chuyện.
- Thanh đao kia không làm tôi bị thương, trái lại đao gãy rồi, có chuyện gì không?
Mạc Phàm khẽ nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Tống Minh Huy sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp.
Tống gia bọn họ muốn hủy diệt thanh đao này, dù sao cũng là Yêu Đao, giữ lại chỉ gây tai họa.
Nhưng bọn họ dùng tất cả biện pháp, dùng búa tạ giã, ném vào trong núi lửa, để vào trong dung dịch axit nồng độ cao, thanh đao này vẫn không tổn hao gì, cuối cùng bọn họ mới lựa chọn niêm phong cất vào kho, cho người trông coi.
Thanh đao này gặp Mạc Phàm, lại bị Mạc Phàm chém gãy?
Nhưng nghĩ đến đại chiến giữa Mạc Phàm và K tiên sinh, ông ta hít vào một hơi khí lạnh thoải mái hơn.
- Không có, đao gãy là tốt.
Tống Minh Huy vội vàng nói.
- Chuyện tôi bảo ông xử lý thế nào rồi?
Đôi mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng, nhìn lướt qua Tống Minh Huy nói.
- Những người đứng về phía Tống gia chúng tôi, hơn phân nửa trải qua khuyên bảo của tôi đã quyết định cúi đầu trước Mạc gia, số người còn lại đang do dự, chắc ngày mai sẽ có kết quả, còn một phần nhỏ…
Tống Minh Huy nói tới đây, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, bỗng nhiên im lặng.
- Một phần nhỏ này làm sao, nói đi.
Mạc Phàm nhướn mày, giống như đã biết trước.
- Bọn họ đứng về phía La gia Mạc Bắc, số lượng không nhiều lắm, có khoảng gần 10%.
Trong mắt Tống Minh Huy lóe lên không nắm chắc, vẫn nhìn Mạc Phàm.
Ông ta đảm bảo với Mạc Phàm, trong vòng 3 ngày sẽ giải quyết chuyện này.
Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, ai biết bỗng nhiên một phần nhỏ này đứng về phía La gia, không có dấu hiệu báo trước.
La gia vốn nắm giữ 50% thế lực Giang Nam, cộng thêm 10% thì hơn nửa thế lực Giang Nam nằm trong tay La gia Mạc Bắc.
Nếu La gia muốn áp chế Mạc gia trên thương trường, hoàn toàn không thành vấn đề.
Như đại cổ đông nắm giữ hơn 50% bắt nạt tiểu cổ đông khác, rất đơn giản.
- Tôi đã biết, ông làm không tệ.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn tưởng rằng chỉ có 30%, thậm chí sẽ có nhiều thế lực đứng bên La gia hơn.
Không ngờ chỉ có 10%, ít hơn hắn nghĩ nhiều.
Có 40% thế lực đứng bên phía Mạc gia bọn họ, khủng hoảng ở thương trường của Mạc gia đã gần được giải trừ.
Nếu giải quyết chuyện này, hắn có thể yên tâm đ ến Mạc Bắc, xem La gia mạnh đến mức nào mà dám đối nghịch với hắn.
- Nhưng mà?
Tống Minh Huy hơi sửng sốt, nói.
- Chỉ cần ông làm tốt việc của mình, còn lại giao cho tôi được rồi.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, Tống Minh Huy không chỉ không buông lỏng vì Mạc Phàm không trách phạt ông ta, trái lại mắt mở to.
- Không phải Mạc tiên sinh muốn đến Mạc Bắc đấy chứ?
Biện pháp phá cục diện này tốt nhất, là giải quyết La gia.
Mạc Phàm bảo ông ta giao việc còn lại cho mình, chắc chắn là muốn đến La gia Mạc Bắc.
- Không sai.
Mạc Phàm không giấu diếm.
- Tốt nhất là Mạc tiên sinh đừng đến Mạc Bắc, La gia ở Mạc Bắc rất đáng sợ, những lực lượng này không thể biểu hiện trên danh sách.
Sắc mặt Tống Minh Huy thay đổi, vội vàng khuyên.
- Thế nào, ông biết chút chuyện về La gia sao?
Mạc Phàm nhướn mày, tò mò hỏi.
- La gia ở Mạc Bắc vốn không mạnh mấy, nhưng ở Mạc Bắc, chưa một người nào báo thù La gia có thể làm gì La gia, chỉ có một người còn sống rời khỏi Mạc Bắc, là cao thủ trước La Thành trên Hắc Bảng, hiện giờ biến thành người nửa điên nửa ngốc, chỉ cần vừa nghe hai chữ Mạc Bắc, ông ta sẽ hôn mê, không biết gặp phải chuyện gì ở Mạc Bắc.
Tống Minh Huy sợ hãi nói.
- Tôi từng nghe nói đến chuyện này rồi, nghe nói La gia ở Mạc Bắc có thần linh che chở.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, nói xen vào.
Nguyên nhân là một đệ tử La gia đua xe với một đệ tử hào môn khác ở thủ đô, thắng có thể mang một người mẫu xe đương nổi đi ngủ một tối.
Sau khi đệ tử La gia thua, không chỉ mang người mẫu xe kia đi, còn đâm chết đệ tử hào môn đó.
Đệ tử hào môn đó là đời thứ ba của dòng họ mấy đời độc đinh, dưới cơn giận dữ trưởng bối của đệ tử hào môn đó tiến vào La gia Mạc Bắc.
Kết quả còn chưa động vào được một cọng lông của đệ tử La gia kia, sau khi quay về liền biến thành kẻ điên, cả ngày thần quỷ, thần chí không rõ.
- Thần linh che chở, La gia lợi hại như vậy sao?
Mạc Phàm nhướn mày, cười khẽ nói.
- Tôi cảm thấy phòng ngừa ngộ nhỡ, Mạc tiên sinh có thể khiêu chiến với La gia, chắc chắn La Thành không phải đối thủ của cậu, cho dù ông ta dám ứng chiến hay không, đều khiến người ta thấy La gia yếu ớt, không cần Mạc tiên sinh đi Mạc Bắc, sẽ có rất nhiều người đứng bên phía chúng ta.
Tống Minh Huy nói.
- Tống tiên sinh nói không sai, hay là Mạc tiên sinh suy xét một phen, dù sao…
Mạc Bắc thật sự quá quỷ dị, cho dù không ai họa, chỉ riêng mấy năm có thiên tai liên tục là nơi người thường không thể đặt chân tùy tiện, Mạc Phàm đi Mạc Bắc hơi mạo hiểm.
- Không cần, vẫn nên diệt La gia tốt hơn.
Mạc Phàm không do dự nói.
La Thành bắt tiểu hồ ly, còn có ý đồ bắt Tiểu Vũ làm con tin.
Cho dù La gia có thần linh che chở, hắn giết luôn thần linh là được, không ai có thể động vào người nhà hắn mà không bị trừng phạt.
Tống Minh Huy và Lưu Nguyệt Như nhíu mày, Mạc Phàm đã quyết định như vậy, bọn họ không dám nói chuyện này nữa.
- Mạc tiên sinh, Miyamoto Kawa và con gái tôi đâu?
Tống Minh Huy muốn nói lại thôi.
- Miyamoto Kawa đã chết, con gái ông ở sau lưng ông, ông thu dọn nơi này một phen, tự mình mang về đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tống Minh Huy vội vàng xoay người, chỉ thấy Tống Tử Duyệt đi từ trong cánh cửa ra, mặt không còn chút máu.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh không giết.
Tống Minh Huy gật đầu với Mạc Phàm đầy cảm kích.
Mạc Phàm giết Miyamoto Kawa, chắc chắn sau này có không ít phiền phức.
Chuyện này do Tống Tử Duyệt mà ra, Mạc Phàm giết cô ta cũng không đủ, không giết là ban ân.
Mạc Phàm vẫy tay, ánh mắt Tống Tử Duyệt nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp, đi về phía xe Tống Minh Huy.
- Đám Tiểu Vũ đến rồi à?
Mạc Phàm xóa Âm Dương Trận mà Miyamoto Kawa bố trí đi, hỏi.
- Đúng vậy, hiện giờ mọi người đều ở trong trang viên, Mạc tiên sinh có gì phân phó.
Lưu Nguyệt Như cung kính nói.
- Phân phó thì không, bà đi theo tôi, tôi có vài thứ muốn cho mọi người.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang nói.
Có trang viên này, hắn lại phải rời khỏi Giang Nam, cũng đến lúc bắt đầu chuyện này rồi.- Thứ gì vậy?
- Đến nơi bà sẽ biết, đi thôi.
Mạc Phàm thần bí nói.
- Mạc tiên sinh mời đi bên này.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, nghi ngờ dẫn Mạc Phàm đến xe Ferrari của bà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]