Trong cửa hàng đồ cổ, mọi người đều nhìn về phía tay Mạc Phàm, nhướn mày.
Tảng đá này nhìn tương tự tảng đá của Miyamoto Kawa, thực ra lại kém xa.
Tảng đá này của Mạc Phàm nhỏ hơn tảng đá của Miyamoto Kawa, rõ ràng thạch bì dày hơn nhiều, cho dù bên trong là một khối linh thạch, giá trị cũng kém hơn không ít.
- Mạc Phàm, chỉ với tảng đá này của cậu, cậu chắc chắn tôi không ăn được sao?
Thu Minh Nguyệt cười đùa nói.
Dù gì anh ta cũng là thiếu gia ở Hải Châu, gia sản trên trăm triệu, trân châu kích cỡ trái vải đều mài thành bột phấn cho anh ta rửa chân, anh ta không ăn nổi thứ này của Mạc Phàm sao?
Mạc Phàm không để ý đến Thu Minh Nguyệt, nếu không phải có Tuyết Nhi ở đây, dựa vào những lời vừa rồi của đám Tống Tử Duyệt, hắn đã giết bọn họ rồi.
Ngón tay hắn hơi dùng lực, thạch bì bị nghiền nát.
Kim quang tỏa ra, giống như mặt trời nhỏ được phóng ra từ trong bóng tối, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ linh thạch, cả cửa hàng đồ cổ được bao phủ bên trong, ngoại trừ màu vàng thì không nhìn thấy gì.
Linh khí nồng đậm, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên đánh về phía cửa sổ, chui vào lỗ chân lông mỗi người, khiến tứ chi bách hải vô cùng thoải mái.
Trong kim quang, một tảng đá cỡ quả trứng gà, bay từ tay Mạc Phàm ra, trôi nổi giữa không trung.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe kim quang, khóe miệng nhếch lên ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689194/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.