Lâm Thiên Thành vui vẻ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn tiểu lão hổ bị nhốt trong lồng, còn bị xích sắt quấn lại.
Mạc Phàm lợi hại đến mấy, hiện giờ có thể làm gì ông ta?
- Mạc tiên sinh.
Sắc mặt Lưu Nguyệt Như thay đổi, vội vàng nhìn xuống dưới đám mây, muốn đi xuống.
- Bà nên thành thật ở yên đó đi, nếu không lão phu không ngại để bọn họ nhìn đã mắt.
Âu Dương Minh Nhật hừ lạnh một tiếng nói.
Ngón tay ông ta khẽ cử động, một sợi tỏa liên bảy màu khác bay ra, như rắn quấn quanh màn sáng bên ngoài Lưu Nguyệt Như, khóa Lưu Nguyệt Như lại.
Lưu Nguyệt Như giãy giụa vài lần, tỏa liên bảy màu không nhúc nhích, sắc mặt bà lập tức khó coi hơn.
- Tiểu tử, bây giờ cậu còn gì để nói, nếu không nói, vậy đàm phán hôm nay dừng ở đây.
Âu Dương Minh Nhật nheo hai mắt, cười mỉa nói.
Không phải tiểu tử này rất kiêu ngạo sao, chẳng phải cũng như Vạn Thiên Tuyệt biến thành con chó bị giam trong đây à.
Nếu lúc trước Mạc Phàm khách sáo với ông ta một chút, có lẽ ông ta sẽ đối xử như Vạn Thiên Tuyệt, thả cậu ta rời đi.
Nhưng tiểu tử này hung hãn như vậy, khiến ông ta mất mặt vài lần, vậy thì chết ở đây đi.
Mạc Phàm bị trói ở đây, người Mạc gia còn lại càng không làm được gì.
Ông ta nói xong muốn xoay người rời đi.
Đám Tống Minh Huy, Lâm Thiên Thành nhếch miệng cười trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689175/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.