Âu Dương lão gia tử muốn cất bàn và ghế của Mạc Phàm, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu.
Bọn họ bị một Mạc gia nho nhỏ khiến chật vật như thế, đã sớm kìm nén một bụng hỏa.
Thấy một màn này, không ít người cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Có người còn vươn ngón tay cái ra, thiếu chút nữa nói hay lắm.
Nhất là Lâm Thiên Thành, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm hơn.
Mạc Phàm dám giết người Lâm gia bọn họ, vả mặt Lâm gia, lần này sẽ khiến Mạc Phàm biết cái gì gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Âu Dương Minh Nhật hơi híp mắt, cười lạnh lùng.
Một người tầm thường cũng muốn ngồi đối diện ông ta, nằm mơ!
Muốn đàm phán, đứng nói chuyện đi.
Trong chớp mắt, mọi người trong đình đều cười trêu tức.
- Cô không nghe lão gia tử nói sao?
Lâm Thiên Thành thấy mỹ nữ mặc sườn xám sửng sốt, bất mãn nói.
- Dạ!
Mỹ nữ mặc sườn xám liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như một cái, vội vàng cất bàn ngọc ghế và dụng cụ pha trà.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
Một lão nhân biết được chút Vọng Khí Thuật, vậy mà muốn ra oai phủ đầu với hắn.
Không đợi hắn mở miệng, Lưu Nguyệt Như đã mở miệng.
- Âu Dương lão gia tử, Mạc tiên sinh chúng tôi đồng ý tới đàm phán mà ông mời, thì là khách, ông đối xử với Mạc tiên sinh chúng tôi như thế, còn uy danh của lão nhân gia sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689171/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.