Lâm gia tới tham gia hội đấu giá này, không biết vật phẩm bán đấu giá là gì đây.Nếu Lâm Khuynh Thiên muốn thua lần nữa, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng cong lên tươi cười khinh thường.
- Vậy tôi phải nhìn xem, lần này cậu khiến tôi thua thế nào?
Hai lần trước, anh ta đều thua đậm.
Lần này hơn 90% thế lực tỉnh Giang Nam đứng về phía anh ta, anh ta không tin anh ta ở phòng đấu giá còn có người dám đấu giá đồ của Mạc Phàm.
Không ai đấu giá đồ của Mạc gia, anh ta xem Mạc Phàm lấy gì trả nợ 200 triệu.
Không trả nợ được, cả Mạc gia đợi biến mất đi.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói, đợi công bố vật phẩm bán đấu giá, Lâm Khuynh Thiên sẽ biết tại sao lại thua.
Hắn đi cùng cha, đám Lưu Nguyệt Như, đi vào phòng đấu giá được trang trí trong Lan Quý Phi.
- Lâm thiếu, mời mang theo vật phẩm bán đấu giá của cậu đi vào trong.
Mộc Phong Nhạc không nóng không lạnh nói.
Lâm Khuynh Thiên cũng không tức giận, anh ta không cần tức giận với người sắp chết.
Đợi hội đấu giá vừa kết thúc, người biến mất đầu tiên là Mộc Phong Nhạc.
Anh ta cười lạnh lùng, khoát tay.
Một nhân viên nữ cao gầy mặc sườn xám màu đỏ bước từ trên xe khác ra, cô ta cầm hai chiếp hộp đã chuẩn bị trước đó trong tay, hộp được vải đỏ che khuất, không biết là thứ gì.
Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn hai thứ này một cái, trong mắt lóe lên sắc bén, dẫn đám người đi vào Lan Quý Phi.
Mạc Phàm thua chắc rồi, có thứ này, Mạc Phàm sẽ thua thảm hại hơn.
Hai nhà Mạc, Lâm tiến vào, không ít người đưa mắt nhìn nhau, cũng lần lượt tiến vào hội đấu giá.
Hội đấu giá bắt đầu.
…
Hội trường ở đại sảnh tầng cao nhất của Lan Quý Phi, thảm màu đỏ tươi, đèn treo lộng lẫy lóa mắt, trang trí tráng lệ.
Bởi vì Lâm Khuynh Thiên tham gia bán đấu giá, trên đài có đặt thêm một bàn đấu giá cho Lâm gia.
Bên cạnh mỗi bàn đấu giá có một nhân viên nữ, trên bàn đặt mấy thứ.
Một bên là Mạc gia, một bên là Lâm gia.
Dưới đài, theo vị trí tân khách ngồi, phần lớn mọi người đều ngồi ở phía sau Lâm Khuynh Thiên, có một số người đang định đấu giá đồ của Mạc gia không thể không ngồi bên phía Lâm Khuynh Thiên.
Chỉ có một số ít người ngồi sau Mạc Phàm, giữa chỗ ngồi cố gắng phân ra giới hạn.
Mạc gia, Lâm gia, phân chia rõ ràng.
Có một số người còn đứng sau Lâm gia, không muốn ngồi bên phía Mạc gia.
Một màn này, lập tức khiến đám Lâm Khuynh Thiên cười đắc ý, cũng khiến đám người Lưu Nguyệt Như đứng ngồi không yên.
Mạc gia mời nhiều người như thế, 80% đứng phía sau Lâm gia, hiển nhiên là không đấu giá đồ của Mạc gia.
Lần này muốn gom đủ 200 triệu, thật sự rất khó khăn.
Không chỉ không đủ, có thể bị Lâm Khuynh Thiên ngược vô cùng thê thảm.
- Bắt đầu đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, làm như không thấy một màn đó, nói với lão bán đấu giá sư trên đài.
Người muốn đấu giá sẽ giơ thẻ đấu giá, đuổi cũng không đi, còn những người lắc lư liên tục, cũng không có tư cách đạt được linh dược của y tiên bất tử hắn.
- Mạc tiên sinh, chúng ta bắt đầu đấu giá từ nhà ai đây?
Bán đấu giá sư hơi xấu hổ hỏi.
Ông ta là bán đấu giá sư hơn 40 năm, chủ trì không ít hội đấu giá, giống như tối nay thì là lần đầu tiên.
Không ít người nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên và Mạc Phàm, hội trường vô cùng yên tĩnh.
- Mạc tiên sinh, tôi là Tống Chung trưởng lão Đông Nam Á của Thanh Bang, theo tôi thấy Lâm gia là khách, vậy bắt đầu bán đấu giá từ Lâm gia đi, đồ của Mạc gia cậu đấu giá sau, thế nào?
Tống Chung híp mắt cười đề nghị.
- Dù sao đấu giá trước sau không có gì khác nhau, Lâm thiếu chịu thiệt một chút, đấu giá đồ của Lâm gia trước, cậu cảm thấy thế nào, Mạc tiên sinh.
Liễu Như Phong cười tít mắt nói.
Ông ta sợ Mạc Phàm gần một năm, bỗng nhiên bây giờ ông ta cảm thấy Mạc Phàm không còn đáng sợ như trước nữa, tất nhiên phải nhân cơ hội giẫm Mạc Phàm vài cái.
Sắc mặt đám Lưu Nguyệt Như thay đổi, bọn họ không biết vật phẩm mà Lâm gia bán đấu giá, nhưng hơn phân nửa là nhằm vào bọn họ mà đến.
Đấu giá vật phẩm của Lâm gia trước, không những đè ép khí thế Mạc gia trước, còn lấy đi lượng lớn tiền.
Đợi đến lượt Mạc gia bán đấu giá, cho dù vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia tốt hơn Lâm gia, muốn đấu giá cũng hữu tâm vô lực.
- Có thể.
Mạc Phàm không thèm nhìn Tống Chung và Liễu Như Phong, khinh thường nói.
Mặc kệ Lâm gia lấy ra thứ gì, đều không thể đánh đồng với hắn, kết quả ai đấu giá trước đều như nhau.
Ở trước mặt hắn, những thủ đoạn nhỏ đó không có tác dụng.
Hắn muốn xem Lâm gia gia tộc cổ xưa Hoa Hạ có thể lấy ra thứ gì bán đấu giá.
Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ tranh vùng vẫy, vậy mà Mạc Phàm để Lâm gia bọn họ đấu giá trước, Mạc gia đợi chết đi.
- Mạc tiên sinh, như vậy không hay lắm đâu.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.
- Đợi công bố vật phẩm bán đấu giá bà sẽ biết.
Mạc Phàm cười khẽ, nói với Lưu Nguyệt Như.
Lông mày Lưu Nguyệt Như giãn ra, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía bàn đấu giá.
- Nếu Mạc tiên sinh không có ý kiến, vậy thì bắt đầu từ Lâm gia trước, mời mang vật phẩm bán đấu giá của Lâm gia lên đài.
Bán đấu giá sư nói.
Nhân viên nữ kia cười, cầm vật phẩm bán đấu giá đi về phía bàn đấu giá.
Bán đấu giá sư cầm tấm thẻ giới thiệu vật phẩm bán đấu giá, sắc mặt lập tức thay đổi, yết hầu bắt đầu cử động.
- Đây, đây là…
Nhìn biểu cảm của bán đấu giá sư, đám Lưu Nguyệt Như càng lo lắng hơn, Lâm Khuynh Thiên thì cười đắc ý.
Rõ ràng là bán đấu giá sư bị vật phẩm bán đấu giá của Lâm gia dọa sợ, dù làm bán đấu giá sư hơn 40 năm, đủ để thấy rất nhiều thứ trân quý.
Rất lâu sau, bán đấu giá sư mới phản ứng kịp, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ cố nặn ra nụ cười vui vẻ, run rẩy nói:
- Hoan nghênh mọi người tham gia hội đấu giá tối nay, tối nay Lâm gia bán đấu giá hai vật phẩm, thứ nhất là Trường Sinh Quả.
Bán đấu giá sư nói, đồng thời người nữ đứng cạnh vén một tấm vải đỏ trong đó lên, mở hộp do hàn ngọc chế thành dưới vải ra.
Hộp ngọc có tổng cộng 10 ô vuông, bên trong đặt quả to bằng nắm tay trẻ con.
Quả này như bạch ngọc, mặt ngoài còn có đạo đường vân màu vàng, bên trong giống như quỳnh tương ngọc dịch lưu chuyển, nhìn làm người ta muốn ăn.
Nhìn thấy thứ này, hầu như tất cả mọi người trong đại sảnh bán đấu giá đều khiếp sợ.
- Cái gì?
- Trường Sinh Quả, vậy mà Lâm gia lấy Trường Sinh Quả ra bán đấu giá?
Có người đứng bật dậy, vô cùng khiếp sợ nói.
Trường Sinh Quả tên cũng như nghĩa có tác dụng trường sinh, tuy không thể trường sinh thật, nhưng có thể tăng vài năm tuổi thọ.
Không ai biết thứ này sinh trưởng ở đâu, nhưng gần như cả giới nhà giàu ở Giang Nam đều biết, Lâm gia có Trường Sinh Quả.
Lúc trước Lâm gia lấy một Trường Sinh Quả ra, đưa cho cán bộ kỳ cựu về hưu.
Cán bộ kỳ cựu này vốn đã hấp hối, sau khi ăn Trường Sinh Quả vào, lại sống vui vẻ thêm được ba năm.
Thứ này lan truyền điên cuồng ở Giang Nam, không ít người không tiếc hao phí ngàn vàng mua thứ này của Lâm gia, nhưng không thấy Lâm gia bán.
Hội đấu giá lần này, vậy mà Lâm gia lấy 10 quả ra.
- Giá quy định bao nhiêu, tôi muốn tất cả.
Lương tổng kích động nói.
- Lương tổng, ông quá tham rồi, tôi ra gấp hai ông, lấy hết.
Một lão tổng khác nói.
Ông ta tưởng rằng Mạc gia lấy thứ gì gia tăng tuổi thọ ra, Lâm gia lại lấy Trường Sinh Quả, có thứ này còn cần linh dược Mạc gia à?
- Tôi ra giá như Lưu tổng, chỉ cần 2 quả thôi.
Chỉ trong phút chốc, đại sảnh bán đấu giá sôi trào hừng hực, tranh nhau ra giá. Lâm gia tới tham gia hội đấu giá này, không biết vật phẩm bán đấu giá là gì đây.Nếu Lâm Khuynh Thiên muốn thua lần nữa, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng cong lên tươi cười khinh thường.
- Vậy tôi phải nhìn xem, lần này cậu khiến tôi thua thế nào?
Hai lần trước, anh ta đều thua đậm.
Lần này hơn 90% thế lực tỉnh Giang Nam đứng về phía anh ta, anh ta không tin anh ta ở phòng đấu giá còn có người dám đấu giá đồ của Mạc Phàm.
Không ai đấu giá đồ của Mạc gia, anh ta xem Mạc Phàm lấy gì trả nợ 200 triệu.
Không trả nợ được, cả Mạc gia đợi biến mất đi.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói, đợi công bố vật phẩm bán đấu giá, Lâm Khuynh Thiên sẽ biết tại sao lại thua.
Hắn đi cùng cha, đám Lưu Nguyệt Như, đi vào phòng đấu giá được trang trí trong Lan Quý Phi.
- Lâm thiếu, mời mang theo vật phẩm bán đấu giá của cậu đi vào trong.
Mộc Phong Nhạc không nóng không lạnh nói.
Lâm Khuynh Thiên cũng không tức giận, anh ta không cần tức giận với người sắp chết.
Đợi hội đấu giá vừa kết thúc, người biến mất đầu tiên là Mộc Phong Nhạc.
Anh ta cười lạnh lùng, khoát tay.
Một nhân viên nữ cao gầy mặc sườn xám màu đỏ bước từ trên xe khác ra, cô ta cầm hai chiếp hộp đã chuẩn bị trước đó trong tay, hộp được vải đỏ che khuất, không biết là thứ gì.
Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn hai thứ này một cái, trong mắt lóe lên sắc bén, dẫn đám người đi vào Lan Quý Phi.
Mạc Phàm thua chắc rồi, có thứ này, Mạc Phàm sẽ thua thảm hại hơn.
Hai nhà Mạc, Lâm tiến vào, không ít người đưa mắt nhìn nhau, cũng lần lượt tiến vào hội đấu giá.
Hội đấu giá bắt đầu.
…
Hội trường ở đại sảnh tầng cao nhất của Lan Quý Phi, thảm màu đỏ tươi, đèn treo lộng lẫy lóa mắt, trang trí tráng lệ.
Bởi vì Lâm Khuynh Thiên tham gia bán đấu giá, trên đài có đặt thêm một bàn đấu giá cho Lâm gia.
Bên cạnh mỗi bàn đấu giá có một nhân viên nữ, trên bàn đặt mấy thứ.
Một bên là Mạc gia, một bên là Lâm gia.
Dưới đài, theo vị trí tân khách ngồi, phần lớn mọi người đều ngồi ở phía sau Lâm Khuynh Thiên, có một số người đang định đấu giá đồ của Mạc gia không thể không ngồi bên phía Lâm Khuynh Thiên.
Chỉ có một số ít người ngồi sau Mạc Phàm, giữa chỗ ngồi cố gắng phân ra giới hạn.
Mạc gia, Lâm gia, phân chia rõ ràng.
Có một số người còn đứng sau Lâm gia, không muốn ngồi bên phía Mạc gia.
Một màn này, lập tức khiến đám Lâm Khuynh Thiên cười đắc ý, cũng khiến đám người Lưu Nguyệt Như đứng ngồi không yên.
Mạc gia mời nhiều người như thế, 80% đứng phía sau Lâm gia, hiển nhiên là không đấu giá đồ của Mạc gia.
Lần này muốn gom đủ 200 triệu, thật sự rất khó khăn.
Không chỉ không đủ, có thể bị Lâm Khuynh Thiên ngược vô cùng thê thảm.
- Bắt đầu đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, làm như không thấy một màn đó, nói với lão bán đấu giá sư trên đài.
Người muốn đấu giá sẽ giơ thẻ đấu giá, đuổi cũng không đi, còn những người lắc lư liên tục, cũng không có tư cách đạt được linh dược của y tiên bất tử hắn.
- Mạc tiên sinh, chúng ta bắt đầu đấu giá từ nhà ai đây?
Bán đấu giá sư hơi xấu hổ hỏi.
Ông ta là bán đấu giá sư hơn 40 năm, chủ trì không ít hội đấu giá, giống như tối nay thì là lần đầu tiên.
Không ít người nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên và Mạc Phàm, hội trường vô cùng yên tĩnh.
- Mạc tiên sinh, tôi là Tống Chung trưởng lão Đông Nam Á của Thanh Bang, theo tôi thấy Lâm gia là khách, vậy bắt đầu bán đấu giá từ Lâm gia đi, đồ của Mạc gia cậu đấu giá sau, thế nào?
Tống Chung híp mắt cười đề nghị.
- Dù sao đấu giá trước sau không có gì khác nhau, Lâm thiếu chịu thiệt một chút, đấu giá đồ của Lâm gia trước, cậu cảm thấy thế nào, Mạc tiên sinh.
Liễu Như Phong cười tít mắt nói.
Ông ta sợ Mạc Phàm gần một năm, bỗng nhiên bây giờ ông ta cảm thấy Mạc Phàm không còn đáng sợ như trước nữa, tất nhiên phải nhân cơ hội giẫm Mạc Phàm vài cái.
Sắc mặt đám Lưu Nguyệt Như thay đổi, bọn họ không biết vật phẩm mà Lâm gia bán đấu giá, nhưng hơn phân nửa là nhằm vào bọn họ mà đến.
Đấu giá vật phẩm của Lâm gia trước, không những đè ép khí thế Mạc gia trước, còn lấy đi lượng lớn tiền.
Đợi đến lượt Mạc gia bán đấu giá, cho dù vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia tốt hơn Lâm gia, muốn đấu giá cũng hữu tâm vô lực.
- Có thể.
Mạc Phàm không thèm nhìn Tống Chung và Liễu Như Phong, khinh thường nói.
Mặc kệ Lâm gia lấy ra thứ gì, đều không thể đánh đồng với hắn, kết quả ai đấu giá trước đều như nhau.
Ở trước mặt hắn, những thủ đoạn nhỏ đó không có tác dụng.
Hắn muốn xem Lâm gia gia tộc cổ xưa Hoa Hạ có thể lấy ra thứ gì bán đấu giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]