Ferrari lái không lâu liền rẽ vào một con phố yên tĩnh, dừng trước cửa tiệm thuốc tên là Cổ Phương Đường.
- Là nơi này.
Lam Điệp ra khỏi xe.
Mạc Phàm đáp, đi vào tiệm thuốc với Lam Điệp.
Tiệm thuốc trang trí theo thời cổ, quầy làm bằng gỗ, bên trong là ngăn tủ chứa các loại dược liệu.
Trong quầy có một lão nhân đeo kính lão mặc trang phục thời Đường.
Lão nhân này khoảng 7, 80 tuổi, làn da là một tầng mỏng nhạt như cây, bao quanh xương cốt, không có chút sáng bóng.
Lão nhân đang cầm một quyển sách đọc, lông mày hoa râm chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không hiểu đoạn đang đọc.
Hai bọn họ mới tiến vào, lão nhân không ngẩng đầu, giọng nói có chút oán giận vang lên.
- Tiểu Điệp, không phải cháu ghét lão già này sao, ngọn gió nào thổi cháu tới đây vậy?
- Dược Lão, Tiểu Điệp là người ông nhìn lớn lên, sao có thể ghét ông được, ông xem không phải cháu tới thăm ông đấy sao, nếu ông không chê cháu phiền, sau này cháu sẽ đến thỉnh an ông mỗi ngày.
Lam Điệp thè lưỡi, làm mặt quỷ nói.
Bình thường cô đi quen con đường thục nữ, nhưng ở trước mặt Dược Lão thì như thiếu nữ, có phong vị khác.
- Ông còn muốn sống thêm vài năm, cháu đừng tới làm phiền ông tốt hơn, nói chuyện chính đi, chắc chắn không phải cháu đến chỗ ông thăm hỏi đơn giản như vậy.
Lão giả liếc Lam Điệp một cái, tiếp tục đọc sách, từ đầu đến cuối không nhìn Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm không để trong lòng, nhìn bốn phía tiệm thuốc.
Tiệm thuốc này không rộng lắm, trái lại có không ít thứ hiếm có.
Mắt hắn khẽ đảo, liền thấy Chu Nhan Quả mà hắn luyện chế ra Trú Nhan Đan.
Còn có sách thuốc lão giả cầm trong tay, bản sách thuốc này là Thanh Nang Kinh Thượng Quyển thất truyền.
Nghe nói sách thuốc này là sau khi Hoa Đà bị Tào Tháo giết, phu nhân của Hoa Đà đã thiêu hủy, được đồ đệ của Hoa Đà lấy trong lửa ra nhưng chỉ còn lại một phần.
Dược Lão này có một phần quyển sách đó, cho dù rách nát không đầy đủ, nhưng là thứ hiếm có.
- Vẫn là Dược Lão hiểu cháu nhất.
Lam Điệp cười nghịch ngợm nói.
- Đừng chuốc mê dược cho lão nhân nữa, nhanh nói chuyện chính đi.
Dược Lão không kiên nhẫn nói.
Hai mắt như điện, luôn nhìn chằm chằm sách thuốc khuyết thiếu.
Lam Điệp đã quen với chuyện này, không tức giận.
- Vị này là Mạc đại sư Đông Hải, cũng là thần y Mạc Phàm nổi tiếng ở Giang Nam gần đây, cậu ấy có một loại linh dược muốn Hắc Thị chúng ta lan truyền, cháu dẫn cậu ấy đến đây cho ông nhìn một cái.
Lam Điệp cười nói.
- Hửm?
Lúc này lão giả mới bỏ sách xuống, trong mắt lóe lên bạch quang, nhìn về phía Mạc Phàm, hai đạo gợn sóng mắt thường không thể nhìn thấy bắn về phía Mạc Phàm.
- Cậu là tên tiểu tử chữa được ung thư, giải trừ bệnh truyền nhiễm sao?
Mạc Phàm cảm ứng được, nhíu mày, xoay người nhìn về phía Dược Lão.
- Không sai, là tôi.
Lão giả thu bạch quang, trong mắt lóe lên thất vọng không thèm che giấu.
- Cậu quay về đi, linh dược của cậu sẽ không thông qua xét duyệt của lão phu, cậu đừng làm lãng phí thời gian của tôi, Tiểu Điệp tiễn khách.
Dược Lão kiên quyết nói.
Trong giọng điệu nói chuyện, không có đường sống thương lượng.
Ông ta nói xong cầm lấy sách thuốc kia, tiếp tục đọc.
Mạc Phàm nhíu mày, lắc đầu cười lạnh lùng.
Tươi cười trên mặt Lam Điệp cứng đờ, lộ ra chút khó xử.
Cô không ngờ sẽ thành ra như vậy, trước kia cô mang người đến, ít nhất Dược Lão sẽ xem thuốc người đó mang đến, sau đó như bác kén kéo tơ nói ra khuyết điểm của thuốc, khiến đối phương mất mặt tự động rời đi.
Vậy mà Dược Lão không thèm nhìn thuốc của Mạc Phàm, liền bảo Mạc Phàm rời đi.
- Dược Lão, hay là ông xem thuốc của Mạc đại sư trước, rồi…
Lam Điệp cố nặn ra tươi cười, khuyên.
- Không cần phải xem, Tứ Tham Thang chữa bệnh truyền nhiễm của cậu ta, ông cũng xem rồi, quả thật là thuốc có thể truyền cho đời sau, nhưng chỉ là dược vật cho người bình thường sử dụng, dược vật mà Hắc Thị chúng ta muốn mở rộng là nhằm vào võ giả, tu sĩ, cấp bậc này của cậu ta còn kém xa lắm, quay về học vài chục năm hãy mang đến chỗ ông, bây giờ cậu ta còn quá trẻ.
Dược Lão không khách sáo nói.
Y thuật chưa bao giờ có khả năng dùng vài năm học là học được y thuật mấy chục năm, cho dù là thiên tài cũng không được.
Một tiểu tử mười mấy tuổi như Mạc Phàm, có thể nghiên cứu ra Tứ Tham Thang đã là kỳ tài rồi.
Ông ta cho rằng Mạc Phàm sẽ cho ông ta kinh ngạc vui mừng, ai biết mới nhìn, là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.
Thuốc người bình thường dùng khác với đan dược của võ giả và tu sĩ, như dược vật chữa trị cảm mạo phát sốt khác với tiên đan.
Mạc Phàm cách xa võ sư luyện chế, thuật sĩ dùng dược vật, cho nên nhìn cũng vô dụng.
- Chuyện này…
Lam Điệp nhìn Dược Lão, lại nhìn Mạc Phàm.
Cô hiểu rõ tính cách của Dược Lão nhất, một khi quyết định 10 con trâu cũng không kéo lại được.
Nhưng cứ để Mạc Phàm rời đi như vậy sao?
Nếu Mạc Phàm không công mà lui, tỷ lệ cậu ấy tranh đấu với Lâm gia lại cao hơn nhiều.
Nếu để lão già này biết hắn đã học y hơn 500 năm, đường đường là y tiên bất tử đứng đầu Tu Chân giới, không biết lão nhân sẽ có cảm tưởng gì.
- Ông vừa sử dụng Thần Nông Nhãn đúng không?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Thần Nông Nhãn là một loại đồng tử thuật bình thường trong y tiên, vô cùng bình thường ở Tu Chân giới.
Đồng tử thuật này có thể phân rõ thảo dược, cũng có thể chẩn đoán bệnh tật.
Trừ chuyện đó ra, còn có mức độ nhất định tra xét trình độ của một y tiên.
Y tiên muốn có y thuật cao minh, nhất định phải tiếp xúc các loại dược vật thời gian dài mới được, dần dần trên người sẽ sản sinh ra một thứ: Dược khí.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, tiếp xúc càng nhiều dược vật, dược khí cũng càng nặng.
Dược khí nhạt một chút không có tác dụng lớn, nếu dược khí ngưng tụ thành hình, sẽ như linh dược lâu năm, dựa vào dược khí có thể chữa bệnh.
Thần Nông Nhãn có thể kiểm tra dược khí trên người, phán đoán y thuật của người này cao bao nhiêu.
Kiếp trước dược khí trên người hắn hóa Cửu Long, dược khí vừa động, trong chớp mắt có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh.
Nhưng từ khi hắn trọng sinh tới nay ít tiếp xúc với dược vật, tất nhiên dược khí không nồng đậm.
Dược Lão cảm thấy y thuật của hắn không ra gì, cũng bình thường.
- Hửm?
Dược Lão nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ, nhưng lập tức mất đi.
- Thì sao chứ?
Ông ta từng có cơ duyên xảo hợp đạt được một bộ y thuật, có ghi chép về Thần Nông Nhãn.
Đồng tử thuật này của ông ta nổi tiếng quốc tế, Mạc Phàm biết cũng không kỳ lạ.
- Sách thuốc ông xem là Thanh Nang Kinh Thượng Quyển đúng không, nội dung đoạn đầu hẳn là, thiên tôn địa ti, dương kỳ âm ngẫu, nhất lục cộng tông, nhị thất đồng đạo, tam bát vi bằng, tứ cửu vi hữu, ngũ thập đồng đồ, hạp ích kỳ ngẫu, ngũ triệu sinh thành, lưu hành chung thủy, bát thể hồng bố, tử mẫu phân thi...
Một đoạn văn tự khó hiểu thốt ra từ miệng Mạc Phàm.
Những kinh văn này vừa vang lên, lúc này vẻ mặt Dược Lão mới thay đổi, nghe Mạc Phàm nói, đối chiếu với sách thuốc không được đầy đủ, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ khiếp sợ. Ferrari lái không lâu liền rẽ vào một con phố yên tĩnh, dừng trước cửa tiệm thuốc tên là Cổ Phương Đường.
- Là nơi này.
Lam Điệp ra khỏi xe.
Mạc Phàm đáp, đi vào tiệm thuốc với Lam Điệp.
Tiệm thuốc trang trí theo thời cổ, quầy làm bằng gỗ, bên trong là ngăn tủ chứa các loại dược liệu.
Trong quầy có một lão nhân đeo kính lão mặc trang phục thời Đường.
Lão nhân này khoảng 7, 80 tuổi, làn da là một tầng mỏng nhạt như cây, bao quanh xương cốt, không có chút sáng bóng.
Lão nhân đang cầm một quyển sách đọc, lông mày hoa râm chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không hiểu đoạn đang đọc.
Hai bọn họ mới tiến vào, lão nhân không ngẩng đầu, giọng nói có chút oán giận vang lên.
- Tiểu Điệp, không phải cháu ghét lão già này sao, ngọn gió nào thổi cháu tới đây vậy?
- Dược Lão, Tiểu Điệp là người ông nhìn lớn lên, sao có thể ghét ông được, ông xem không phải cháu tới thăm ông đấy sao, nếu ông không chê cháu phiền, sau này cháu sẽ đến thỉnh an ông mỗi ngày.
Lam Điệp thè lưỡi, làm mặt quỷ nói.
Bình thường cô đi quen con đường thục nữ, nhưng ở trước mặt Dược Lão thì như thiếu nữ, có phong vị khác.
- Ông còn muốn sống thêm vài năm, cháu đừng tới làm phiền ông tốt hơn, nói chuyện chính đi, chắc chắn không phải cháu đến chỗ ông thăm hỏi đơn giản như vậy.
Lão giả liếc Lam Điệp một cái, tiếp tục đọc sách, từ đầu đến cuối không nhìn Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm không để trong lòng, nhìn bốn phía tiệm thuốc.
Tiệm thuốc này không rộng lắm, trái lại có không ít thứ hiếm có.
Mắt hắn khẽ đảo, liền thấy Chu Nhan Quả mà hắn luyện chế ra Trú Nhan Đan.
Còn có sách thuốc lão giả cầm trong tay, bản sách thuốc này là Thanh Nang Kinh Thượng Quyển thất truyền.
Nghe nói sách thuốc này là sau khi Hoa Đà bị Tào Tháo giết, phu nhân của Hoa Đà đã thiêu hủy, được đồ đệ của Hoa Đà lấy trong lửa ra nhưng chỉ còn lại một phần.
Dược Lão này có một phần quyển sách đó, cho dù rách nát không đầy đủ, nhưng là thứ hiếm có.
- Vẫn là Dược Lão hiểu cháu nhất.
Lam Điệp cười nghịch ngợm nói.
- Đừng chuốc mê dược cho lão nhân nữa, nhanh nói chuyện chính đi.
Dược Lão không kiên nhẫn nói.
Hai mắt như điện, luôn nhìn chằm chằm sách thuốc khuyết thiếu.
Lam Điệp đã quen với chuyện này, không tức giận.
- Vị này là Mạc đại sư Đông Hải, cũng là thần y Mạc Phàm nổi tiếng ở Giang Nam gần đây, cậu ấy có một loại linh dược muốn Hắc Thị chúng ta lan truyền, cháu dẫn cậu ấy đến đây cho ông nhìn một cái.
Lam Điệp cười nói.
- Hửm?
Lúc này lão giả mới bỏ sách xuống, trong mắt lóe lên bạch quang, nhìn về phía Mạc Phàm, hai đạo gợn sóng mắt thường không thể nhìn thấy bắn về phía Mạc Phàm.
- Cậu là tên tiểu tử chữa được ung thư, giải trừ bệnh truyền nhiễm sao?
Mạc Phàm cảm ứng được, nhíu mày, xoay người nhìn về phía Dược Lão.
- Không sai, là tôi.
Lão giả thu bạch quang, trong mắt lóe lên thất vọng không thèm che giấu.
- Cậu quay về đi, linh dược của cậu sẽ không thông qua xét duyệt của lão phu, cậu đừng làm lãng phí thời gian của tôi, Tiểu Điệp tiễn khách.
Dược Lão kiên quyết nói.
Trong giọng điệu nói chuyện, không có đường sống thương lượng.
Ông ta nói xong cầm lấy sách thuốc kia, tiếp tục đọc.
Mạc Phàm nhíu mày, lắc đầu cười lạnh lùng.
Tươi cười trên mặt Lam Điệp cứng đờ, lộ ra chút khó xử.
Cô không ngờ sẽ thành ra như vậy, trước kia cô mang người đến, ít nhất Dược Lão sẽ xem thuốc người đó mang đến, sau đó như bác kén kéo tơ nói ra khuyết điểm của thuốc, khiến đối phương mất mặt tự động rời đi.
Vậy mà Dược Lão không thèm nhìn thuốc của Mạc Phàm, liền bảo Mạc Phàm rời đi.
- Dược Lão, hay là ông xem thuốc của Mạc đại sư trước, rồi…
Lam Điệp cố nặn ra tươi cười, khuyên.
- Không cần phải xem, Tứ Tham Thang chữa bệnh truyền nhiễm của cậu ta, ông cũng xem rồi, quả thật là thuốc có thể truyền cho đời sau, nhưng chỉ là dược vật cho người bình thường sử dụng, dược vật mà Hắc Thị chúng ta muốn mở rộng là nhằm vào võ giả, tu sĩ, cấp bậc này của cậu ta còn kém xa lắm, quay về học vài chục năm hãy mang đến chỗ ông, bây giờ cậu ta còn quá trẻ.
Dược Lão không khách sáo nói.
Y thuật chưa bao giờ có khả năng dùng vài năm học là học được y thuật mấy chục năm, cho dù là thiên tài cũng không được.
Một tiểu tử mười mấy tuổi như Mạc Phàm, có thể nghiên cứu ra Tứ Tham Thang đã là kỳ tài rồi.
Ông ta cho rằng Mạc Phàm sẽ cho ông ta kinh ngạc vui mừng, ai biết mới nhìn, là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.
Thuốc người bình thường dùng khác với đan dược của võ giả và tu sĩ, như dược vật chữa trị cảm mạo phát sốt khác với tiên đan.
Mạc Phàm cách xa võ sư luyện chế, thuật sĩ dùng dược vật, cho nên nhìn cũng vô dụng.
- Chuyện này…
Lam Điệp nhìn Dược Lão, lại nhìn Mạc Phàm.
Cô hiểu rõ tính cách của Dược Lão nhất, một khi quyết định 10 con trâu cũng không kéo lại được.
Nhưng cứ để Mạc Phàm rời đi như vậy sao?
Nếu Mạc Phàm không công mà lui, tỷ lệ cậu ấy tranh đấu với Lâm gia lại cao hơn nhiều.
Nếu để lão già này biết hắn đã học y hơn 500 năm, đường đường là y tiên bất tử đứng đầu Tu Chân giới, không biết lão nhân sẽ có cảm tưởng gì.
- Ông vừa sử dụng Thần Nông Nhãn đúng không?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Thần Nông Nhãn là một loại đồng tử thuật bình thường trong y tiên, vô cùng bình thường ở Tu Chân giới.
Đồng tử thuật này có thể phân rõ thảo dược, cũng có thể chẩn đoán bệnh tật.
Trừ chuyện đó ra, còn có mức độ nhất định tra xét trình độ của một y tiên.
Y tiên muốn có y thuật cao minh, nhất định phải tiếp xúc các loại dược vật thời gian dài mới được, dần dần trên người sẽ sản sinh ra một thứ: Dược khí.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, tiếp xúc càng nhiều dược vật, dược khí cũng càng nặng.
Dược khí nhạt một chút không có tác dụng lớn, nếu dược khí ngưng tụ thành hình, sẽ như linh dược lâu năm, dựa vào dược khí có thể chữa bệnh.
Thần Nông Nhãn có thể kiểm tra dược khí trên người, phán đoán y thuật của người này cao bao nhiêu.
Kiếp trước dược khí trên người hắn hóa Cửu Long, dược khí vừa động, trong chớp mắt có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh.
Nhưng từ khi hắn trọng sinh tới nay ít tiếp xúc với dược vật, tất nhiên dược khí không nồng đậm.
Dược Lão cảm thấy y thuật của hắn không ra gì, cũng bình thường.
- Hửm?
Dược Lão nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ, nhưng lập tức mất đi.
- Thì sao chứ?
Ông ta từng có cơ duyên xảo hợp đạt được một bộ y thuật, có ghi chép về Thần Nông Nhãn.
Đồng tử thuật này của ông ta nổi tiếng quốc tế, Mạc Phàm biết cũng không kỳ lạ.
- Sách thuốc ông xem là Thanh Nang Kinh Thượng Quyển đúng không, nội dung đoạn đầu hẳn là, thiên tôn địa ti, dương kỳ âm ngẫu, nhất lục cộng tông, nhị thất đồng đạo, tam bát vi bằng, tứ cửu vi hữu, ngũ thập đồng đồ, hạp ích kỳ ngẫu, ngũ triệu sinh thành, lưu hành chung thủy, bát thể hồng bố, tử mẫu phân thi...
Một đoạn văn tự khó hiểu thốt ra từ miệng Mạc Phàm.
Những kinh văn này vừa vang lên, lúc này vẻ mặt Dược Lão mới thay đổi, nghe Mạc Phàm nói, đối chiếu với sách thuốc không được đầy đủ, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]