Lâm Khuynh Thiên vừa rời đi, người vây xem đưa mắt nhìn nhau, từng người tản ra.
- Tỉnh Giang Nam sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Có người nhỏ giọng nói.
Lâm Khuynh Thiên ít khi xử lý những chuyện như này, bình thường chuyện này đều do thuộc hạ của anh ta thu phục giúp một cách thoải mái.
Mạc Phàm không chỉ khiến Lâm Khuynh Thiên tự mình ra mặt, còn khiến Lâm Khuynh Thiên tơi tả mà về, không thể thiếu một cuộc chiến.
- Giang Nam yên tĩnh lâu như thế, cũng đến lúc lung lay, nếu không chúng ta đâu có cơ hội nhặt tiền?
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậu, trong mắt hiện lên cơ trí cười nói.
Tuy bọn họ không biết thân phận của Mạc Phàm, nhưng khiến Mộc Phong Nhạc cung kính như thế, chắc chắn không phải người bình thường.
Mạc Phàm đấu với Lâm Khuynh Thiên, tất có một người bị thương, đến lúc đó là cơ hội tốt để bọn họ đắc lợi.
- Ông như vậy không phải là nhặt tiền, tôi thấy ông muốn chết rồi.
Một người đàn ông khác lắc đầu nói.
- Vì sao lại nói vậy?
Người đàn ông phúc hậu nhíu mày, hỏi.
- Ông từng thấy mấy con hổ đoạt thức ăn người còn sống không, ông cảm thấy một tiểu tử không rõ lai lịch cộng thêm Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân có thể đấu được với Lâm Khuynh Thiên, nếu Lâm Khuynh Thiên nguyện ý, vừa rồi chỉ cần cậu ta vung tay lên, hai vệ sĩ ở cửa sẽ ném hết bọn họ từ mái nhà xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689080/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.