Trong một gian phòng ở biệt thự, căn phòng này được trang trí theo phong cách cổ xưa, còn chưa đi vào mùi thơm ngát khiến người ta vui vẻ thoải mái xông vào mũi.
Xung quanh treo không ít tranh và đồ cổ, tuy Mạc Phàm không hiểu nhiều về tranh chữ lắm, nhưng vẫn nhìn thấy một số chữ quen thuộc.
Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, Ngô Đạo Tử, Diêm Lập Bản, vân vân.
Tác phẩm của những người này sớm đã không còn công bố.
Hắn nhớ rõ kiếp trước từng có hội đấu giá bản mẫu “Bình an thiếp” của Vương Hi Chi, bán với giá 3 triệu 800 vạn.
“Khoái tuyết thì tình thiếp” trong Cố Cung ở Đài Loan, văn vật cấp quốc bảo, cũng là bản mẫu thời Đường, không có đồ thật.
Nếu những bút tích này hiện thế, lấy ra bán đấu giá, chỉ có thể là vật báu vô giá!
Nhưng ở đây lại có nhiều báu vật vô giá như vậy.
- Mạc tiên sinh có hứng thú với những tranh chữ này sao?
Giang Thành đưa một ly trà cho Mạc Phàm, thấy Mạc Phàm đang thưởng thức tranh chữ, tò mò hỏi.
- Tôi chỉ xem vậy thôi, lần này có nhiệm vụ gì?
Mạc Phàm nhận lấy chén trà nói.
Dựa theo ước định lúc trước, ngoại trừ phủ đệ tiên nhân ra, Long Tổ sẽ không sắp xếp nhiệm vụ tùy tiện cho hắn, trừ phi là tình huống đặc biệt.
- Cậu còn không biết xấu hổ nói về nhiệm vụ, mọi người bị cậu đánh chạy, cậu chấp hành nhiệm vụ cái gì.
Long Nhược Tuyết đặt mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689047/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.