Sắc mặt Trần Huyền Phong khó coi, đè lại Phương Nhân Hiếu kích động, anh ta giận dữ đứng dậy.
- Dư Bân, nếu Sử gia không đủ, anh xem Trần gia thủ đô tôi đủ không?
Dư Bân liếc mắt đánh giá Trần Huyền Phong một cách cẩn thận, nhướn mày lên, lộ ra một chút bất ngờ.
Chỉ là lập tức thay thế bằng khinh thường.
- Hóa ra là Trần thiếu của Trần gia, thiếu chút nữa là không nhìn thấy, đúng là thất kính thất kính, cậu chắc chắn muốn bảo vệ tiểu tử này sao?
Trần gia là võ đạo thế gia ở thủ đô, địa vị rất cao, tất nhiên là anh ta có biết.
- Không sai.
Trần Huyền Phong nghiêm túc nói.
- Dũng khí không tệ, nhưng nơi này là Giang Nam, cậu lại là phế thiếu của Trần gia, phế thiếu biết không, cậu dùng cái gì để bảo vệ tiểu tử này.
Dư Bân cười trêu chọc nói.
Trần Huyền Phong không có một chút thiên phú về phương diện võ đạo, sớm đã bị Trần gia từ bỏ, chuyện này không là bí mật gì trong giới quý tộc.
Một phế thiếu cũng muốn ra mặt thay người khác, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Trần Huyền Phong nhíu mày, sắc mặt âm trầm như vặn ra được nước.
Dư Bân cười đắc ý, dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Tiểu tử, hình như không có ai cứu được cậu đâu, cừu của hai chúng ta, cậu nói xem nên giải quyết thế nào?
Mạc Phàm cầm một chén trà lên, nhấp một ngụm thưởng thức, bộ dạng không gấp gáp chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689032/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.