Nửa tiếng sau, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lựa chọn mấy trang sức của La gia mà bọn họ thích, mới rời khỏi hội triển lãm.
Trên đường đi, bình thường hai bọn họ luôn nói không hết đề tài, vậy mà bây giờ không nói một câu nào.
- Hai người không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, hỏi.
- Em thật sự là Mạc đại sư sao?
Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm mặt Mạc Phàm, bộ dạng giống như không biết Mạc Phàm.
- Em không giống sao?
Mạc Phàm cười nhạt, hỏi ngược lại.
- Không phải đại sư đều là lão nhân râu tóc bạc trắng sao, râu của cậu còn chưa mọc dài đâu.
Ngón tay của Lưu Phỉ Phỉ vẽ loạn trên mặt Mạc Phàm nói.
- Ai nói đại sư phải râu tóc bạc trắng, bản lĩnh giỏi là được.
Mạc Phàm dở khóc dở cười nói.
Ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu người còn trẻ nhưng bản lĩnh nghịch thiên, chưa người nào râu tóc bạc trắng.
- Không phải bản lĩnh đều cần tu luyện thời gian dài mới đạt được sao?
Lý Thi Vũ nhíu mày nói.
Cho dù là ngành nghề gì, đều cần tích lũy thời gian dài mới được.
Ví dụ như trang sức mà bọn họ mua, cũng phải truyền thừa trăm năm mới đạt được huy hoàng hiện tại.
- Có thể là thiên phú của em hơi cao, nếu không sao ông già kia lại chọn em, mà không chọn những người khác.
Mạc Phàm cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689010/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.