Mạc Phàm vừa nói như vậy, kiếm Tru Diệt như cảm nhận được ý niệm của Mạc Phàm.
“Chiêm chiếp…” Tiếng kêu thanh thúy như phượng kêu vang lên, ngọn lửa lay động.
Tiểu kiếm màu đỏ dài ra, biến thành phượng hoàng lửa khoảng mười thước.
Phượng hoàng lửa lượn một vòng quanh Mạc Phàm, lao vào trong nước một cái, một nhánh khói trắng bốc lên, mặt biển vô cùng yên bình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Hả?
Trên du thuyền, lông mày Hoàng Thiếu Nguyệt nhướn lên, một kiếm của Mạc Phàm chém Long Toàn Thủy Trụ, cô ta còn có chút lo lắng.
Nhưng nhìn thấy ngọn lửa của Mạc Phàm tắt trong biển, cô ta cười thoải mái.
- Thiên đại sư lựa chọn nơi đấu không tệ.
- Cô nghĩ rằng Thiên đại sư sẽ vô duyên vô cớ lựa chọn ra tay ở biển Đông Hải à, chắc chắn nơi này là nơi táng thân của Mạc Phàm.
Liễu Như Tùng vô cùng tin tưởng nói.
Trên một du thuyền khác, Nam Cung Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu tử, không phải cậu rất kiêu ngạo sao, xem cậu còn kiêu ngạo được đến khi nào.
Trên chiếc thuyền đánh cá, Thiên Thành Diệt cũng cười, hai mắt nheo lại, trong mắt đều là khinh thường.
- Mạc đại sư, Chử Hải của cậu đâu?
Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, hắn hơi dịch chân.
Nếu hắn nói là Chử Hải, sao có đạo lý không nấu được biển?
Gợn sóng màu đỏ như máu ở mặt biển dưới chân hắn lan tràn ra xung quanh, rất nhanh liền đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688952/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.