Giọng nói trầm thấp như sấm rền hạ xuống, gió to nổi lên, bầu trời tối sầm lại, giống như mặt trời bị bóng dáng to lớn chắn mất.
Một bóng dáng cao lớn uy vũ xuất hiện trước người Chu Hiệt và Tiểu Vũ, một tay vỗ vào đại thủ ấn.
“Rầm!” Đại thủ ấn bị vỡ thành mảnh nhỏ như thủy tinh.
Sắc mặt Vạn Giang Minh khẽ đổi, thân hình chớp lóe lùi về bên cạnh lão giả kia, nhìn về phía xa.
Một lão giả tóc hoa râm, cao khoảng hơn hai thước, lưng hùm vai gấu xuất hiện.
Lão giả mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đứng ở nơi đó giống như Thái Sơn, làm cho người ta có cảm giác như ngọn núi cao.
- Các hạ là ai?
Vạn Giang Minh híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Vạn Giang Minh, xoay người nhìn về phía Chu Hiệt và Tiểu Vũ, ân cần hỏi han:
- Không sao chứ.
- Ông nội Mông, chị Chu bị người kia làm bị thương rồi.
Tiểu Vũ nhìn thấy lão giả này, ấm ức lập tức tràn ra, hai mắt nén lệ nói.
- Yên tâm đi, ông nội Mông báo thù cho các cháu.
Lão giả họ Mông sờ mặt Tiểu Vũ, ánh mắt phát lạnh, dời mắt nhìn hai người kia.
Lão giả bên cạnh Vạn Giang Minh khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn lão giả họ Mông một cái.
- Thân như kim cương, Hoành Luyện tông sư?
Không đợi lão giả họ Mông ra tay, Tần Quỳnh, Lạc Phi, Vân Thiên Không, cha mẹ Mạc Phàm, A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688937/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.