Ngoại trừ hai thứ này ra, trong hộp còn mấy thứ khác.
Một khối xương cốt chế thành tiểu kiếm, một đầu lâu thủy tinh màu lam và mấy chai chai lọ lọ, đều là vật phẩm vu sư thường dùng.
Mạc Phàm giơ tay nhận lấy Lôi Trì Thủy và Lôi Trạch Thạch hỏi:
- Cha cô là vu sư sao?
Bất luận là Kính Hoa Thủy Nguyệt Trận, hay những thứ trong hộp, đều không phải thứ người bình thường sẽ có được.
- Cha tôi là vu sư, nhưng ông ấy là bạch vu.
Người phụ nữ nhắc tới cha, trong đôi mắt lóe lên bi thương.
- Bạch vu là gì?
Tần Kiệt tò mò hỏi.
- Vu tộc chia làm hai tông hắc bạch, bạch vu tu luyện vu thuật, lấy cầu phúc, chữa bệnh, cứu người làm mục đích, hắc vu thì ngược lại, tu luyện vu thuật hoàn toàn là vì sức mạnh, còn không từ thủ đoạn, lấy người sống hiến tế là chuyện rất bình thường.
Mạc Phàm lạnh nhạt giải thích.
- Lần này Vu Thần Giáo hấp dẫn nhiều người vào núi bái sư như thế, còn bắt rất nhiều người, chính vì tăng tu vi cho thiếu vu chủ bọn họ.
Người phụ nữ nói xen miệng vào.
- Tốt nhất hai người đừng đến Vu Thần Sơn.
Tiến vào Vu Thần Sơn, bọn họ phải đi qua Ma Ưng Lĩnh.
Cô lớn lên ở Ma Ưng Lĩnh từ nhỏ, hiểu rõ đáng sợ của Vu Thần Giáo.
Năm cô 8 tuổi, một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt tới đây, đeo một thanh bảo kiếm ở sau lưng, dẫn hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688921/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.