Người đàn ông vu tộc cũng không tức giận, trái lại anh ta nhếch miệng cười.
- Tiểu tử, cậu còn chưa biết cậu ăn thứ gì sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng:
- Chỉ là Phong Nguyệt Quả mà tôi không biết sao?
Người đàn ông vu tộc nhíu mày, trong mắt hiện lên kỳ lạ.
Vậy mà tiểu tử này biết là Phong Nguyệt Quả, còn dám ăn hết nó.
- Tiểu tử, cậu biết là Phong Nguyệt Quả mà dám ăn hết?
Mạc Phàm cười khinh thường, Phong Nguyệt Quả này là một loại dược đơn giản gia tăng k1ch thích trong cơ thể, khiến tốc độ huyết dịch nhanh hơn.
Hắn là Trúc Cơ trung kỳ, khí huyết như long, khí huyết chuyển động theo hắn, loại dược này có thể khống chế được hắn sao?
- Anh chắc chắn anh không thả người?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Tươi cười trên mặt người đàn ông cứng đờ, trên mặt lộ ra hung ác, trong mắt cũng có thêm sát ý.
- Tiểu tử, tiểu tiện nhân này là người phụ nữ của thiếu vu chủ chúng tôi, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, động vào người phụ nữ của thiếu vu chủ chúng tôi, phụ nữ cả nhà cậu đều thành nô lệ cho thiếu vu chủ, cậu còn không nhanh đi tìm heo mẹ đi, tránh lát nữa dược hiệu phát tác, muốn tìm heo mẹ cũng không có, chỉ có thể tìm đồng bạn của cậu phát ti3t.
Người đàn ông chỉ vào Tần Kiệt, cười quái dị nói.
- Giết anh ta đi!
Mạc Phàm khoát tay, vẻ mặt lạnh nhạt như cắt cỏ.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688919/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.