Chương trước
Chương sau
Đại hán này khoảng hơn 30 tuổi, làn da đen xì, mặt như đao chém gọt, trên đầu buộc dây màu đen, ngũ quan hơi bình thường, nhưng hai mắt sáng ngời có thần sắc bén, bá đạo, cuồng vọng như đao quang.

- Phạm Nhất Trần?

Người đàn ông đi đến bên cạnh Mạc Phàm, tích chữ như vàng hỏi.

- Anh là ai?

Mạc Phàm nhìn lướt qua người đàn ông này, nhướn mày lên hỏi.

Người đàn ông này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, toàn thân như đao, xem ra trình độ đao pháp không tầm thường.

Đây là võ giả đầu tiên khiến hắn có “ý nghĩ” này.

- Tôi, ha ha!

Người đàn ông không trả lời, chỉ cười.

Nụ cười của anh ta khiến không ít người đang quan sát biển mây biến sắc.

- Đây, đây không phải Tôn Vô Địch người điên của Tôn gia sao, sao anh ta lại ở đây, không phải Tôn gia phái Tôn Bân tới tham gia à?

Có người mờ mịt hỏi.

- Chuyện này mà anh cũng không biết, tối qua trên hội giao dịch nhỏ xuất hiện linh hồ trăm năm, được Hoàng Thiếu Tuấn dùng Đế Ngọc đổi, không lâu sau Hoàng Thiếu Tuấn, Tiêu Dật Trần, Tôn Bân cùng với đám thuộc hạ của bọn họ bị g iết chết, chắc Tôn Vô Địch đi suốt đêm tới đây.

Một người đàn ông có vẻ nhanh nhẹn biết chút tin tức nói.

Đã chết nhiều người như vậy, tiếng gió không truyền ra ngoài cũng rất khó.

- Là tiểu tử này giết sao?

Một người ở bên cạnh xen miệng vào, hỏi.

- Cậu ta đâu có thực lực này, lợi hại là con linh hồ kia, con linh hồ kia có tu vi ít nhất là Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, cười nói.

- Cho dù linh hồ là Trúc Cơ hậu kỳ, tiểu tử này cũng xong rồi.

- Ai nói không phải chứ.

Không ít người liếc mắt nhìn Tôn Vô Địch một cái, nói rất chắc chắn.

Trên đài cách chỗ Mạc Phàm khá xa.

Đám Hoa Thiên Tinh lúc trước đi theo Tiêu Dật Trần nhìn thấy Tôn Vô Địch đứng đối diện Mạc Phàm, đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Bọn họ đều biết Tiêu Dật Trần đã chết, nhưng không ngờ Mạc Phàm không chạy trốn, còn dám tới tham gia hội giao dịch.

- Lá gan của tiểu tử này còn rất lớn, hội giao dịch lần này càng thú vị hơn rồi.

Hoa Thiên Tinh khoanh tay trước ngực, vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Ở bên cạnh, sắc mặt Chu Hoa trắng bệch, trừng Mạc Phàm đầy hung dữ.

Tối hôm qua vì Mạc Phàm anh ta li3m nhiều chén đ ĩa như thế, còn bị nhét một bụng đồ thừa, quay về liền ói cả đêm, anh ta ước gì bây giờ có thể ngũ mã phân thây Mạc Phàm ném vào trong biển sương mù.

- Tiểu tử này nhất định phải chết.



“A…” Mộc Phong Nhạc nhìn thấy Tôn Vô Địch, hít vào một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

- Phạm công tử, anh ta tên là Tôn Vô Địch, cao thủ số một của Tôn gia Hoa Nam, ngoại hiệu là kẻ điên, đao pháp vô cùng lợi hại, chắc là anh ta tới báo thù cho Tôn Bân.

Ai ở Tôn gia tới cũng không sao, ngoại trừ tên Tôn Vô Địch này.

Tôn Vô Địch này có bộ đao pháp điên, nghe nói lúc điên còn giết cả người mình.

Vì để Tôn Vô Địch tu luyện đao pháp này, Tôn gia đưa Tôn Vô Địch đến những nơi nguy hiểm trên thế giới khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật để rèn luyện.

Thần Nông Giá ở Hoa Hạ, cổng địa ngục ở Nga, thung lũng chết ở Hoa Kỳ, tam giác quỷ Bermuda nằm ở phái tây Đại Tây Dương, rừng rậm amazon ở Nam Mỹ…

Gần như tất cả mọi người cho rằng Tôn Vô Địch không có khả năng sống quay về, nhưng Tôn Vô Địch một mình một đao trở về.

Chuyện đầu tiên anh ta làm khi quay về là diệt 18 gia tộc có mâu thuẫn với Tôn gia, chó gà không tha, hung danh mãnh liệt.

Một người hung ác như vậy, không ai không sợ.

- Tôn Vô Địch?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng.

Chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ, đao thuật giỏi một chút, cũng dám xưng vô địch

Chuyện này làm quyền thần vô địch phải xưng thế nào đây?

- Anh tìm tôi có chuyện gì?

Mạc Phàm cười hỏi.

- Không tìm cậu, tôi tìm linh hồ cậu trộm từ Tôn gia chúng tôi.

Tôn Vô Địch lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, lắc đầu nói.- Linh hồ là của Tôn gia?

Rất nhiều người khiếp sợ.

Lúc này có không ít người cười, xem ra Tôn gia không chỉ muốn báo thù, còn đoạt linh hồ, Tôn Vô Địch nói linh hồ là của Tôn gia chỉ viện cớ mà thôi.

Đương nhiên cũng có không ít người không thể nhìn thấu.

- Chẳng trách tiểu tử này còn nhỏ tuổi đã có linh hồ, hóa ra là trộm từ Tôn gia.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, hỏi:

- Vậy sao, anh có chứng cứ gì không?

- Là của Tôn gia chúng tôi thì là Tôn gia chúng tôi, cần chứng cứ gì, muốn chứng cứ, đao là chứng cứ, cậu muốn xem hay không?

Tôn Vô Địch nhíu mày, vô cùng khí phách nói.

Lúc anh ta nói chuyện khẽ nâng mí mắt, nhuệ khí bức người tỏa ra xung quanh, làm cho hô hấp của người ta bị kiềm hãm, giống như có một cây đao để ở cổ.

Không ít người chảy mồ hôi lạnh.

- Quả nhiên Tôn Vô Địch là vô địch.

Có người lau mồ hôi trên trán nói.

- Không có chứng cứ mà nói, dựa vào một mình anh, anh không lấy được linh hồ đâu.

Mạc Phàm vân đạm phong khinh nói.

Mạc Phàm vừa nói như vậy, không ít người sửng sốt, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Mạc Phàm lần nữa, lập tức nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

- Tiểu tử này là ai, vậy mà dám nói chuyện với Tôn Vô Địch như vậy.

- Tôi thấy không phải Tôn Vô Địch điên rồi, là tiểu tử này điên rồi.

Tôn Vô Địch trở về từ những nơi nguy hiểm, có lẽ không đủ chứng minh thực lực của anh ta.

Nhưng 18 gia tộc bị Tôn Vô Địch chém giết, mỗi gia tộc đều mời cao thủ, Trúc Cơ kỳ có 36 người, bên trong có không ít Trúc Cơ hậu kỳ tồn tại, thậm chí còn có mấy người danh chấn Hoa Hạ.

Nhưng những cao thủ này bị Tôn Vô Địch giết dễ như thái rau, gần như một đao một người.

Tiểu tử này chỉ là người bình thường tay trói gà không chặt, vậy mà nói một mình Tôn Vô Địch không lấy được linh hồ?

Cho dù linh hồ lợi hại đến mấy cũng chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ, có thể là đối thủ của nhân loại mạnh sao?

Lúc trước còn có người thấy thương hại Mạc Phàm, bây giờ không còn gì nữa.

Thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, yếu ớt không phải là cái tội, nhưng nếu biết rõ mình yếu, lại càng muốn đoạt thức ăn trước miệng hổ, đó chính là tự tìm đường chết.

Giống như những người biết rõ bên ngoài xe có lão hổ, nhưng càng muốn mở cửa xe ra ngoài, không đáng đồng tình.

Hiện giờ Mạc Phàm là người mở cửa xe hấp dẫn lão hổ.

Mắt Tôn Vô Địch nheo lại, trong con ngươi như có hai ánh đao nuốt nhả, lời nói của anh ta ít hơn chút.

- Tiểu tử, không chỉ linh hồ tôi muốn lấy, cậu trộm linh hồ Tôn gia chúng tôi, cậu cũng nên chết, để trừng phạt linh hồ sẽ ăn cậu.

Dám động vào người Tôn gia bọn họ, giết Mạc Phàm quá hời cho cậu ta, nhất định phải để linh hồ ăn mới được.

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.

- Anh có thể thử xem, nhưng chỉ cần anh vừa ra tay, anh sẽ là Tôn Vô Mệnh.

Mạc Phàm vừa nói xong, một giọng nói già nua truyền đến.

- Tôn tiên sinh không đủ, nếu thêm lão đạo nữa thì sao? Đại hán này khoảng hơn 30 tuổi, làn da đen xì, mặt như đao chém gọt, trên đầu buộc dây màu đen, ngũ quan hơi bình thường, nhưng hai mắt sáng ngời có thần sắc bén, bá đạo, cuồng vọng như đao quang.

- Phạm Nhất Trần?

Người đàn ông đi đến bên cạnh Mạc Phàm, tích chữ như vàng hỏi.

- Anh là ai?

Mạc Phàm nhìn lướt qua người đàn ông này, nhướn mày lên hỏi.

Người đàn ông này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, toàn thân như đao, xem ra trình độ đao pháp không tầm thường.

Đây là võ giả đầu tiên khiến hắn có “ý nghĩ” này.

- Tôi, ha ha!

Người đàn ông không trả lời, chỉ cười.

Nụ cười của anh ta khiến không ít người đang quan sát biển mây biến sắc.

- Đây, đây không phải Tôn Vô Địch người điên của Tôn gia sao, sao anh ta lại ở đây, không phải Tôn gia phái Tôn Bân tới tham gia à?

Có người mờ mịt hỏi.

- Chuyện này mà anh cũng không biết, tối qua trên hội giao dịch nhỏ xuất hiện linh hồ trăm năm, được Hoàng Thiếu Tuấn dùng Đế Ngọc đổi, không lâu sau Hoàng Thiếu Tuấn, Tiêu Dật Trần, Tôn Bân cùng với đám thuộc hạ của bọn họ bị g iết chết, chắc Tôn Vô Địch đi suốt đêm tới đây.

Một người đàn ông có vẻ nhanh nhẹn biết chút tin tức nói.

Đã chết nhiều người như vậy, tiếng gió không truyền ra ngoài cũng rất khó.

- Là tiểu tử này giết sao?

Một người ở bên cạnh xen miệng vào, hỏi.

- Cậu ta đâu có thực lực này, lợi hại là con linh hồ kia, con linh hồ kia có tu vi ít nhất là Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, cười nói.

- Cho dù linh hồ là Trúc Cơ hậu kỳ, tiểu tử này cũng xong rồi.

- Ai nói không phải chứ.

Không ít người liếc mắt nhìn Tôn Vô Địch một cái, nói rất chắc chắn.

Trên đài cách chỗ Mạc Phàm khá xa.

Đám Hoa Thiên Tinh lúc trước đi theo Tiêu Dật Trần nhìn thấy Tôn Vô Địch đứng đối diện Mạc Phàm, đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Bọn họ đều biết Tiêu Dật Trần đã chết, nhưng không ngờ Mạc Phàm không chạy trốn, còn dám tới tham gia hội giao dịch.

- Lá gan của tiểu tử này còn rất lớn, hội giao dịch lần này càng thú vị hơn rồi.

Hoa Thiên Tinh khoanh tay trước ngực, vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Ở bên cạnh, sắc mặt Chu Hoa trắng bệch, trừng Mạc Phàm đầy hung dữ.

Tối hôm qua vì Mạc Phàm anh ta li3m nhiều chén đ ĩa như thế, còn bị nhét một bụng đồ thừa, quay về liền ói cả đêm, anh ta ước gì bây giờ có thể ngũ mã phân thây Mạc Phàm ném vào trong biển sương mù.

- Tiểu tử này nhất định phải chết.



“A…” Mộc Phong Nhạc nhìn thấy Tôn Vô Địch, hít vào một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

- Phạm công tử, anh ta tên là Tôn Vô Địch, cao thủ số một của Tôn gia Hoa Nam, ngoại hiệu là kẻ điên, đao pháp vô cùng lợi hại, chắc là anh ta tới báo thù cho Tôn Bân.

Ai ở Tôn gia tới cũng không sao, ngoại trừ tên Tôn Vô Địch này.

Tôn Vô Địch này có bộ đao pháp điên, nghe nói lúc điên còn giết cả người mình.

Vì để Tôn Vô Địch tu luyện đao pháp này, Tôn gia đưa Tôn Vô Địch đến những nơi nguy hiểm trên thế giới khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật để rèn luyện.

Thần Nông Giá ở Hoa Hạ, cổng địa ngục ở Nga, thung lũng chết ở Hoa Kỳ, tam giác quỷ Bermuda nằm ở phái tây Đại Tây Dương, rừng rậm amazon ở Nam Mỹ…

Gần như tất cả mọi người cho rằng Tôn Vô Địch không có khả năng sống quay về, nhưng Tôn Vô Địch một mình một đao trở về.

Chuyện đầu tiên anh ta làm khi quay về là diệt 18 gia tộc có mâu thuẫn với Tôn gia, chó gà không tha, hung danh mãnh liệt.

Một người hung ác như vậy, không ai không sợ.

- Tôn Vô Địch?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng.

Chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ, đao thuật giỏi một chút, cũng dám xưng vô địch

Chuyện này làm quyền thần vô địch phải xưng thế nào đây?

- Anh tìm tôi có chuyện gì?

Mạc Phàm cười hỏi.

- Không tìm cậu, tôi tìm linh hồ cậu trộm từ Tôn gia chúng tôi.

Tôn Vô Địch lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, lắc đầu nói.- Linh hồ là của Tôn gia?

Rất nhiều người khiếp sợ.

Lúc này có không ít người cười, xem ra Tôn gia không chỉ muốn báo thù, còn đoạt linh hồ, Tôn Vô Địch nói linh hồ là của Tôn gia chỉ viện cớ mà thôi.

Đương nhiên cũng có không ít người không thể nhìn thấu.

- Chẳng trách tiểu tử này còn nhỏ tuổi đã có linh hồ, hóa ra là trộm từ Tôn gia.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, hỏi:

- Vậy sao, anh có chứng cứ gì không?

- Là của Tôn gia chúng tôi thì là Tôn gia chúng tôi, cần chứng cứ gì, muốn chứng cứ, đao là chứng cứ, cậu muốn xem hay không?

Tôn Vô Địch nhíu mày, vô cùng khí phách nói.

Lúc anh ta nói chuyện khẽ nâng mí mắt, nhuệ khí bức người tỏa ra xung quanh, làm cho hô hấp của người ta bị kiềm hãm, giống như có một cây đao để ở cổ.

Không ít người chảy mồ hôi lạnh.

- Quả nhiên Tôn Vô Địch là vô địch.

Có người lau mồ hôi trên trán nói.

- Không có chứng cứ mà nói, dựa vào một mình anh, anh không lấy được linh hồ đâu.

Mạc Phàm vân đạm phong khinh nói.

Mạc Phàm vừa nói như vậy, không ít người sửng sốt, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Mạc Phàm lần nữa, lập tức nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

- Tiểu tử này là ai, vậy mà dám nói chuyện với Tôn Vô Địch như vậy.

- Tôi thấy không phải Tôn Vô Địch điên rồi, là tiểu tử này điên rồi.

Tôn Vô Địch trở về từ những nơi nguy hiểm, có lẽ không đủ chứng minh thực lực của anh ta.

Nhưng 18 gia tộc bị Tôn Vô Địch chém giết, mỗi gia tộc đều mời cao thủ, Trúc Cơ kỳ có 36 người, bên trong có không ít Trúc Cơ hậu kỳ tồn tại, thậm chí còn có mấy người danh chấn Hoa Hạ.

Nhưng những cao thủ này bị Tôn Vô Địch giết dễ như thái rau, gần như một đao một người.

Tiểu tử này chỉ là người bình thường tay trói gà không chặt, vậy mà nói một mình Tôn Vô Địch không lấy được linh hồ?

Cho dù linh hồ lợi hại đến mấy cũng chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ, có thể là đối thủ của nhân loại mạnh sao?

Lúc trước còn có người thấy thương hại Mạc Phàm, bây giờ không còn gì nữa.

Thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, yếu ớt không phải là cái tội, nhưng nếu biết rõ mình yếu, lại càng muốn đoạt thức ăn trước miệng hổ, đó chính là tự tìm đường chết.

Giống như những người biết rõ bên ngoài xe có lão hổ, nhưng càng muốn mở cửa xe ra ngoài, không đáng đồng tình.

Hiện giờ Mạc Phàm là người mở cửa xe hấp dẫn lão hổ.

Mắt Tôn Vô Địch nheo lại, trong con ngươi như có hai ánh đao nuốt nhả, lời nói của anh ta ít hơn chút.

- Tiểu tử, không chỉ linh hồ tôi muốn lấy, cậu trộm linh hồ Tôn gia chúng tôi, cậu cũng nên chết, để trừng phạt linh hồ sẽ ăn cậu.

Dám động vào người Tôn gia bọn họ, giết Mạc Phàm quá hời cho cậu ta, nhất định phải để linh hồ ăn mới được.

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.

- Anh có thể thử xem, nhưng chỉ cần anh vừa ra tay, anh sẽ là Tôn Vô Mệnh.

Mạc Phàm vừa nói xong, một giọng nói già nua truyền đến.

- Tôn tiên sinh không đủ, nếu thêm lão đạo nữa thì sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.