- Dùng Đế Ngọc đổi linh thú sao?
Phú thiếu dùng Hà Thủ Ô 300 năm đổi lấy Đế Ngọc không nói nữa.
Hà Thủ Ô 300 năm chỉ là đồ ăn trước mặt linh thú, căn bản không có biện pháp so sánh với linh thú.
Trừ phi là linh dược hơn 500 năm, mới có khả năng so sánh với linh thú.
- Tiêu thiếu, anh đang nói đùa sao, không nói đến chuyện Đế Ngọc có thể đổi lấy linh thú hay không, trong hội giao dịch nhỏ lấy đâu ra linh thú?
Một phú thiếu cười mỉa nói.
Linh thú trăm năm cho dù ở hội giao dịch lớn ngày mai, chưa hẳn có thể nhìn thấy, huống chi là giao dịch nhỏ.
- Chuyện này thì chưa chắc, theo tôi được biết, trên người vị Phạm công tử này có một linh hồ trăm năm.
Hoàng Thiếu Tuấn hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm chằm chú cười nói.
- Cái gì?
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo tầm mắt Hoàng Thiếu Tuấn, mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
- Cậu ta là ai thế?
- Hẳn là tham gia lần đầu tiên, tôi chưa gặp bao giờ.
- Hoa Hạ không có gia tộc họ Phạm nổi tiếng mà?
Tất cả mọi người lắc đầu, trên cơ bản mỗi người bọn họ đều từng tham gia hội giao dịch nhỏ hai lần trở lên, tương đối quen biết nhau.
- Nhìn bộ dạng như là người mới?
Có người cười không có ý tốt.
- Còn là đứa bé!
Hai mắt Tôn thiếu yếu ớt sáng lên, trên mặt hiện lên kinh ngạc vui mừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688857/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.