Mộc Phong Nhạc mới mở miệng, hai đệ tử Hoàng gia không sợ hãi, sắc mặt trầm xuống.
- Mộc công tử, anh có ý gì đây, anh đang hoài nghi thành ý, hay là hoài nghi danh dự của Hoàng gia chúng tôi?
Một người trong đó lạnh lùng nhìn Mộc Phong Nhạc chăm chú, trầm giọng hỏi.
Người khác sợ Mộc gia, Hoàng gia bọn họ không nằm trong danh sách đó.
Bệnh viện Mộc gia, đa số phải dựa vào y thuật Hoàng gia bọn họ, hàng năm Mộc gia đều phải trả số tiền lớn này cho Hoàng gia.
Nhất là ở tổ địa Hoàng gia, ai dám làm càn?
Nếu người nào dám giương oai ở đây, đám cá trong hồ cũng không phải để chơi.
Mộc Phong Nhạc nhíu chặt mày, hai mắt gần như phun ra lửa.
Nói thế nào anh ta cũng là chính thống của Mộc gia, lại bị đám người hầu của Hoàng gia nhục nhã.
- Tôi không dám nghi ngờ Hoàng gia, nhưng hai người chúng tôi ở một phòng, ở thế nào được?
Mộc Phong Nhạc tức giận nói.
Một đệ tử Hoàng gia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.
16, 17 tuổi là đại sư giám định bảo vật, nghĩ mắt anh ta bị mù sao, giám định cái rắm.
Chỉ là mỗi lần Hoàng gia bọn họ tổ chức hội giao dịch, đều có loại đại sư che mắt người khác như vậy trà trộn vào bên trong.
- Không phải vị này là đại sư giám định bảo vật anh mang đến sao, để đại sư ngủ bên ngoài, Mộc công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688845/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.