Chương trước
Chương sau
Trong ánh sáng ngũ sắc, vẻ mặt Mạc Phàm trang nghiêm, như ngâm như xướng, văn tự trầm thấp phun từ trong miệng hắn ra:

- Lấy huyết mạch của ta bổ thể xác của ngươi, lấy khí tức của ta thông qua thể lạc, lấy thần niệm của ta gọi hồn phách ngươi, nghe lời ta, mệnh lệnh của ta, tỉnh lại cho ta!

Giọng nói vang lên, ánh sáng ngũ sắc như thủy triều xuống nước biển, toàn bộ biến mất vào trong cơ thể Chu Hiệt, tay Mạc Phàm cũng lấy ra khỏi ngực Chu Hiệt.Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, toàn bộ quay về bình thường.

Xung quanh yên tĩnh dọa người, ngay cả tiếng con dế trong đất hoang cũng không còn.

A Hào là người thấy Mạc Phàm thi pháp nhiều nhất, lúc này vẫn trợn mắt há miệng.

Gia Cát Nguyệt là người Gia Cát gia, đường đường là pháp đạo thế gia, trong nhà có Chân Nhân thông thiên đạo pháp, lúc này cũng khiếp sợ nói không nên lời.

Bọn họ không chỉ thấy Chân Nhân trong nhà thi pháp một lần, nhưng không có lần nào thi pháp thanh thế lớn như Mạc Phàm, ngũ sắc nở rộ.

Gia Cát Đan lúc trước vẫn còn mang oán hận với Mạc Phàm, lúc này sắc mặt trắng bệch, thần hồn bất ổn.

Thần hồn của ông ở ngoài, càng có thể cảm nhận được pháp thuật cường đại của Mạc Phàm, không đến cảnh giới Chân Nhân chắc chắn không làm được.

Quá đáng sợ, ông ta đắc tội với ai thế này?

- Mạc tiên sinh, Chu cô nương thế nào rồi?

Gia Cát Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Ánh sáng ngũ sắc tan đi, vết thương trên người Chu Hiệt đã biến mất, thay vào đó là làn da mới, làn da còn trắng nõn hơn trước, nhưng Chu Hiệt vẫn chưa tỉnh lại.

Mạc Phàm không trả lời, hắn dùng máu mình làm dẫn, lấy Bổ Thiên Chi Thuật bổ sung vào vết thương trên người Chu Hiệt.

Y thuật bổ sung này vốn sinh ra đã kém, hắn từng dùng y thuật này cứu không ít người, nhưng tiêu hao không lớn như vậy.

Cho dù hắn từng dùng Thứ Huyết Châm, cũng có chút không chịu nổi.

Trừ chuyện này ra, hắn dùng Gọi Hồn Chi Thuật để gọi hồn Chu Hiệt.

Bổ Thiên Chi Thuật và Gọi Hồn Chi Thuật, là biện pháp hiện giờ hắn có thể sử dụng để cải tử hoàn sinh.

Hắn có rất nhiều biện pháp khác, hiệu quả cũng tốt hơn nhiều, nhưng phải đợi hắn tới cảnh giới Tiên Thiên và Kim Đan kỳ mới được, hiện giờ không kịp cứu sống Chu Hiệt, chính hắn sẽ chết.

Dù sao sinh lão bệnh tử chính là thiên đạo tuần hoàn, cải tử hoàn sinh là nghịch thiên mà đi, nếu nghịch thiên dễ như vậy, vậy không còn là thiên nữa.

Một phút.

Hai phút.



Chu Hiệt vẫn không có động tĩnh gì.

Gia Cát Nguyệt hơi thở dài, trên gương mặt hỗn huyết có chút bi thương.

- Tôi đi điều tra xem là ai, nhất định phải giết đám khốn nạn này.

A Hào nổi giận gào lên một tiếng, xoay người rời đi.

Trên mặt Gia Cát Đan không có gì thay đổi, nhưng trong mắt lại cất giấu đắc ý.

Thanh thế pháp thuật lớn như thế, không phải cũng không cứu sống được sao.

Bị thương thành như vậy, còn muốn cải tử hoàn sinh, đâu đơn giản như vậy?

Mạc Phàm nhíu mày, hàn quang trong mắt càng ngày càng thịnh.

Hắn muốn thay đổi nhân sinh của Chu Hiệt, để cô không còn đi lên con đường như trước nữa.

Ai biết hắn xen chân vào, quả thật thay đổi nhân sinh Chu Hiệt, nhưng làm cô chết nhanh hơn.

Nếu hắn không đi tìm Chu Hiệt, cùng lắm Chu Hiệt chỉ ngủ với Điêu gia, trải qua cuộc sống sống không bằng chết.

Chẳng lẽ không có biện pháp thay đổi nhân sinh sao?

Một chút nghi ngờ xuất hiện trong lòng hắn, trong chớp mắt bị hắn dụi tắt.

Một đời này hắn trọng sinh, chính là tới trả ân cừu, xả hết tất cả khó chịu kiếp trước.

Nếu như không thay đổi được, hắn trọng sinh có tác dụng gì?

Nếu để hắn trọng sinh đến đây, hắn sẽ phá vỡ toàn bộ, ai cũng không thể ngăn cản hắn.

Người không được, thần không được, đất không được, trời cũng không được.

Nghĩ đến điều này, khí thế toàn thân hắn lại thay đổi, áo không gió mà bay.

Hào quang trong mắt vô cùng thịnh vượng, như hai ngọn lửa muốn thiêu đốt hết thiên địa.

Miệng hắn khẽ mở, chú ngữ viễn cổ lại phun từ trong miệng hắn ra.

Âm tiết thứ nhất mới ra, bầu trời vốn trong xanh, trong chớp mắt mây đen dầy đặc, thê lương, tang thương, thái cổ chi khí tỏa ra từ người Mạc Phàm.

Cho dù là A Hào đang đi về phía xe, hay Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan bên cạnh Mạc Phàm, thân thể không tự chủ được run lên, giống như đặt mình vào trong thời viễn cổ.

Mãnh thú hoành hành, xà trùng ở khắp mặt đất, cự mộc chọc trời, núi cao như kiếm, sông như rồng.

Trong hoang mang vô tận, cảm giác vô cùng nhỏ bé tràn ngập tim bọn họ, nhanh chóng biến thành sợ hãi.

Không đợi Mạc Phàm nói âm tiết thứ hai, một giọng nói yếu ớt truyền vào tai Mạc Phàm.

- Sư… Phụ!

Mắt Mạc Phàm mở to, nhìn về phía Chu Hiệt.

Mặt Chu Hiệt vẫn trắng xanh, dưới lông mi dài dài, không biết mắt mở thành khe nhỏ khi nào, như sắp đóng lại bất cứ lúc nào.

Môi son khẽ mở, vô cùng gian nan nói ra mấy câu, nói được mấy chữ sẽ dừng lại một lát.

- Người… kia… bắt lấy… em… em trai… con, đệ tử bất… tài… Nhưng… Anh ta, anh ta bảo… con bái anh ta… làm vi sư, gia nhập Cái… Bang, con từ chối… Từ chối rồi.

Mạc Phàm Chu Hiệt nói, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra kích động hiếm có, hắn thở phào một hơi, cười thoải mái.

- Sư phụ sẽ mang em trai con về, vết thương của con, sư phụ sẽ giết sư phụ và tông môn anh ta.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, sát khí trong mắt tỏa ra, nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống.

Người nọ có thể hủy pháp khí của Chu Hiệt, tuyệt đối không phải Tôi Thể đỉnh phong Chu Hiệt có thể đối phó, ngay cả A Hào cũng không là đối thủ của người nọ, Chu Hiệt không phải là đối thủ của kẻ đó quá bình thường.

Nếu dám cướp đồ đệ với y tiên bất tử hắn, Cái Bang này có thể biến mất.

- Đồ đệ… Cho rằng… Đồ đệ sắp chết…Có thể… Nhìn thấy… Người thực… Tốt, sư phụ.

Chu Hiệt cố gắng nói.

Cô cho rằng sẽ không gặp được Mạc Phàm lần cuối, không thể gặp được em trai mình lần cuối nữa rồi.

Lúc bị đại hán mặt sẹo đâm một kiếm, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng trầm, trước mắt càng ngày càng đen, không nhìn thấy cái gì, ai biết lại được người ta kéo trở về.

Còn sống thật tốt.

Nói xong lời cuối, cô khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt, như cây tường vi trong gió, kèm theo hai dòng nước mắt lay động.

- Chết sao? Nói cho đồ đệ biết, sư phụ của con có danh hiệu y tiên bất tử, sư phụ không cho con chết, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ điểm trán Chu Hiệt, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Chu Hiệt còn định mở miệng, lại bị Mạc Phàm ngăn cản.

Chu Hiệt mới ổn định mạch máu, vẫn nên ít nói chút tốt hơn, còn lại giao cho hắn là được.

- A Hào, mang mấy chai nước đến đây cho tôi, để Chu Hiệt uống.

Mạc Phàm gọi A Hào.

Chu Hiệt chảy rất nhiều máu, bổ sung lượng nước trước.

A Hào sửng sốt, không phải không cứu được Chu Hiệt sao, sao lại thế?

Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua, mở to mắt nhìn Chu Hiệt, sửng sốt một lát, miệng khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng, kích động đến mức đập một quyền lên xe Cayenne Porsche của Gia Cát Nguyệt, xe lập tức lún xuống.

- Dạ!

A Hào lên tiếng, vội vàng đi lấy nước.

Bên cạnh Mạc Phàm, Gia Cát Nguyệt khẽ chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần rất nhanh, khóe môi hơi nhếch lên cười vui mừng.

- Chúc mừng Mạc tiên sinh.

Gia Cát Đan ngây người khoảng hơn hai phút, trên mặt mới có biểu cảm, gương mặt già nua như bị người ta tát mạnh mấy cái.

Vừa rồi ông ta nói chỉ có linh dược ngàn năm mới cứu được, vậy mà Mạc Phàm chỉ dùng pháp thuật.

Ông ta cảm thấy cải tử hoàn sinh là không có khả năng, Mạc Phàm thật sự cứu sống được người trái tim bị đâm thủng.

Gia Cát Đan ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống. Trong ánh sáng ngũ sắc, vẻ mặt Mạc Phàm trang nghiêm, như ngâm như xướng, văn tự trầm thấp phun từ trong miệng hắn ra:

- Lấy huyết mạch của ta bổ thể xác của ngươi, lấy khí tức của ta thông qua thể lạc, lấy thần niệm của ta gọi hồn phách ngươi, nghe lời ta, mệnh lệnh của ta, tỉnh lại cho ta!

Giọng nói vang lên, ánh sáng ngũ sắc như thủy triều xuống nước biển, toàn bộ biến mất vào trong cơ thể Chu Hiệt, tay Mạc Phàm cũng lấy ra khỏi ngực Chu Hiệt.Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, toàn bộ quay về bình thường.

Xung quanh yên tĩnh dọa người, ngay cả tiếng con dế trong đất hoang cũng không còn.

A Hào là người thấy Mạc Phàm thi pháp nhiều nhất, lúc này vẫn trợn mắt há miệng.

Gia Cát Nguyệt là người Gia Cát gia, đường đường là pháp đạo thế gia, trong nhà có Chân Nhân thông thiên đạo pháp, lúc này cũng khiếp sợ nói không nên lời.

Bọn họ không chỉ thấy Chân Nhân trong nhà thi pháp một lần, nhưng không có lần nào thi pháp thanh thế lớn như Mạc Phàm, ngũ sắc nở rộ.

Gia Cát Đan lúc trước vẫn còn mang oán hận với Mạc Phàm, lúc này sắc mặt trắng bệch, thần hồn bất ổn.

Thần hồn của ông ở ngoài, càng có thể cảm nhận được pháp thuật cường đại của Mạc Phàm, không đến cảnh giới Chân Nhân chắc chắn không làm được.

Quá đáng sợ, ông ta đắc tội với ai thế này?

- Mạc tiên sinh, Chu cô nương thế nào rồi?

Gia Cát Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Ánh sáng ngũ sắc tan đi, vết thương trên người Chu Hiệt đã biến mất, thay vào đó là làn da mới, làn da còn trắng nõn hơn trước, nhưng Chu Hiệt vẫn chưa tỉnh lại.

Mạc Phàm không trả lời, hắn dùng máu mình làm dẫn, lấy Bổ Thiên Chi Thuật bổ sung vào vết thương trên người Chu Hiệt.

Y thuật bổ sung này vốn sinh ra đã kém, hắn từng dùng y thuật này cứu không ít người, nhưng tiêu hao không lớn như vậy.

Cho dù hắn từng dùng Thứ Huyết Châm, cũng có chút không chịu nổi.

Trừ chuyện này ra, hắn dùng Gọi Hồn Chi Thuật để gọi hồn Chu Hiệt.

Bổ Thiên Chi Thuật và Gọi Hồn Chi Thuật, là biện pháp hiện giờ hắn có thể sử dụng để cải tử hoàn sinh.

Hắn có rất nhiều biện pháp khác, hiệu quả cũng tốt hơn nhiều, nhưng phải đợi hắn tới cảnh giới Tiên Thiên và Kim Đan kỳ mới được, hiện giờ không kịp cứu sống Chu Hiệt, chính hắn sẽ chết.

Dù sao sinh lão bệnh tử chính là thiên đạo tuần hoàn, cải tử hoàn sinh là nghịch thiên mà đi, nếu nghịch thiên dễ như vậy, vậy không còn là thiên nữa.

Một phút.

Hai phút.



Chu Hiệt vẫn không có động tĩnh gì.

Gia Cát Nguyệt hơi thở dài, trên gương mặt hỗn huyết có chút bi thương.

- Tôi đi điều tra xem là ai, nhất định phải giết đám khốn nạn này.

A Hào nổi giận gào lên một tiếng, xoay người rời đi.

Trên mặt Gia Cát Đan không có gì thay đổi, nhưng trong mắt lại cất giấu đắc ý.

Thanh thế pháp thuật lớn như thế, không phải cũng không cứu sống được sao.

Bị thương thành như vậy, còn muốn cải tử hoàn sinh, đâu đơn giản như vậy?

Mạc Phàm nhíu mày, hàn quang trong mắt càng ngày càng thịnh.

Hắn muốn thay đổi nhân sinh của Chu Hiệt, để cô không còn đi lên con đường như trước nữa.

Ai biết hắn xen chân vào, quả thật thay đổi nhân sinh Chu Hiệt, nhưng làm cô chết nhanh hơn.

Nếu hắn không đi tìm Chu Hiệt, cùng lắm Chu Hiệt chỉ ngủ với Điêu gia, trải qua cuộc sống sống không bằng chết.

Chẳng lẽ không có biện pháp thay đổi nhân sinh sao?

Một chút nghi ngờ xuất hiện trong lòng hắn, trong chớp mắt bị hắn dụi tắt.

Một đời này hắn trọng sinh, chính là tới trả ân cừu, xả hết tất cả khó chịu kiếp trước.

Nếu như không thay đổi được, hắn trọng sinh có tác dụng gì?

Nếu để hắn trọng sinh đến đây, hắn sẽ phá vỡ toàn bộ, ai cũng không thể ngăn cản hắn.

Người không được, thần không được, đất không được, trời cũng không được.

Nghĩ đến điều này, khí thế toàn thân hắn lại thay đổi, áo không gió mà bay.

Hào quang trong mắt vô cùng thịnh vượng, như hai ngọn lửa muốn thiêu đốt hết thiên địa.

Miệng hắn khẽ mở, chú ngữ viễn cổ lại phun từ trong miệng hắn ra.

Âm tiết thứ nhất mới ra, bầu trời vốn trong xanh, trong chớp mắt mây đen dầy đặc, thê lương, tang thương, thái cổ chi khí tỏa ra từ người Mạc Phàm.

Cho dù là A Hào đang đi về phía xe, hay Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan bên cạnh Mạc Phàm, thân thể không tự chủ được run lên, giống như đặt mình vào trong thời viễn cổ.

Mãnh thú hoành hành, xà trùng ở khắp mặt đất, cự mộc chọc trời, núi cao như kiếm, sông như rồng.

Trong hoang mang vô tận, cảm giác vô cùng nhỏ bé tràn ngập tim bọn họ, nhanh chóng biến thành sợ hãi.

Không đợi Mạc Phàm nói âm tiết thứ hai, một giọng nói yếu ớt truyền vào tai Mạc Phàm.

- Sư… Phụ!

Mắt Mạc Phàm mở to, nhìn về phía Chu Hiệt.

Mặt Chu Hiệt vẫn trắng xanh, dưới lông mi dài dài, không biết mắt mở thành khe nhỏ khi nào, như sắp đóng lại bất cứ lúc nào.

Môi son khẽ mở, vô cùng gian nan nói ra mấy câu, nói được mấy chữ sẽ dừng lại một lát.

- Người… kia… bắt lấy… em… em trai… con, đệ tử bất… tài… Nhưng… Anh ta, anh ta bảo… con bái anh ta… làm vi sư, gia nhập Cái… Bang, con từ chối… Từ chối rồi.

Mạc Phàm Chu Hiệt nói, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra kích động hiếm có, hắn thở phào một hơi, cười thoải mái.

- Sư phụ sẽ mang em trai con về, vết thương của con, sư phụ sẽ giết sư phụ và tông môn anh ta.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, sát khí trong mắt tỏa ra, nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống.

Người nọ có thể hủy pháp khí của Chu Hiệt, tuyệt đối không phải Tôi Thể đỉnh phong Chu Hiệt có thể đối phó, ngay cả A Hào cũng không là đối thủ của người nọ, Chu Hiệt không phải là đối thủ của kẻ đó quá bình thường.

Nếu dám cướp đồ đệ với y tiên bất tử hắn, Cái Bang này có thể biến mất.

- Đồ đệ… Cho rằng… Đồ đệ sắp chết…Có thể… Nhìn thấy… Người thực… Tốt, sư phụ.

Chu Hiệt cố gắng nói.

Cô cho rằng sẽ không gặp được Mạc Phàm lần cuối, không thể gặp được em trai mình lần cuối nữa rồi.

Lúc bị đại hán mặt sẹo đâm một kiếm, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng trầm, trước mắt càng ngày càng đen, không nhìn thấy cái gì, ai biết lại được người ta kéo trở về.

Còn sống thật tốt.

Nói xong lời cuối, cô khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt, như cây tường vi trong gió, kèm theo hai dòng nước mắt lay động.

- Chết sao? Nói cho đồ đệ biết, sư phụ của con có danh hiệu y tiên bất tử, sư phụ không cho con chết, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ điểm trán Chu Hiệt, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Chu Hiệt còn định mở miệng, lại bị Mạc Phàm ngăn cản.

Chu Hiệt mới ổn định mạch máu, vẫn nên ít nói chút tốt hơn, còn lại giao cho hắn là được.

- A Hào, mang mấy chai nước đến đây cho tôi, để Chu Hiệt uống.

Mạc Phàm gọi A Hào.

Chu Hiệt chảy rất nhiều máu, bổ sung lượng nước trước.

A Hào sửng sốt, không phải không cứu được Chu Hiệt sao, sao lại thế?

Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua, mở to mắt nhìn Chu Hiệt, sửng sốt một lát, miệng khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng, kích động đến mức đập một quyền lên xe Cayenne Porsche của Gia Cát Nguyệt, xe lập tức lún xuống.

- Dạ!

A Hào lên tiếng, vội vàng đi lấy nước.

Bên cạnh Mạc Phàm, Gia Cát Nguyệt khẽ chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần rất nhanh, khóe môi hơi nhếch lên cười vui mừng.

- Chúc mừng Mạc tiên sinh.

Gia Cát Đan ngây người khoảng hơn hai phút, trên mặt mới có biểu cảm, gương mặt già nua như bị người ta tát mạnh mấy cái.

Vừa rồi ông ta nói chỉ có linh dược ngàn năm mới cứu được, vậy mà Mạc Phàm chỉ dùng pháp thuật.

Ông ta cảm thấy cải tử hoàn sinh là không có khả năng, Mạc Phàm thật sự cứu sống được người trái tim bị đâm thủng.

Gia Cát Đan ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.