Nửa tiếng sau, một chiếc xe Cayenne được cải tiến đỗ trước nhà kho bỏ hoang.
Mạc Phàm mở cửa xe, bước vài bước đến chỗ Chu Hiệt, A Hào theo sát phía sau.
Trong bụi cỏ, Chu Hiệt nằm trong vũng máu, trái tim và bụng có lỗ máu nhìn thấy mà ghê người, mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn hơi thở, rõ ràng là đã chết.
Mắt hắn nheo lại, bên trong giống như mang theo lôi đình diệt thế, lửa giận hiếm có thấm nhuận trong lòng hắn.
Kiếp trước hắn từng thấy nhiều người chết, một đời này hắn không hi vọng bất luận người nào bên cạnh hắn xảy ra chuyện, nhưng đồ đệ hắn bị giết, ở ngay thành phố Đông Hải.
Sắc mặt A Hào trầm xuống, quả đấm không tự chủ được nắm chặt lại.
Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan cũng đi tới.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên thương tiếc.
Chu Hiệt nhìn xấp xỉ tuổi cô, còn trẻ tuổi như vậy vốn là lúc nên học đại học, yêu đương, làm những gì mình thích, nhưng lại bị người ta giết một cách tàn nhẫn ở độ tuổi tươi đẹp nhất, đúng là đáng tiếc.
Gia Cát Đan thấy sắc mặt Mạc Phàm âm trầm như nước, ngoại miệng không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Đến độ tuổi ông ta, đã quen nhìn sinh tử, có rất nhiều người chết ở độ tuổi Chu Hiệt, thế giới tàn tốc như vậy đó.
- Mạc tiên sinh, cô ấy là người của cậu sao?
Gia Cát Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Hắn không trả lời, lam quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688826/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.