Chương trước
Chương sau
Hắn phái A Hào đi điều tra mục đích tới Đông Hải của Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh, chẳng lẽ đã có tin rồi?

Mạc Phàm nhíu mày, nghe điện thoại, giọng A Hào hơi lo lắng truyền từ trong ra.

- Mạc tiên sinh, tìm được hai chị em kia rồi.

- Ở đâu?

Mạc Phàm hỏi.

- Ở chỗ mẹ con Tiểu Ngọc ở, sau đó còn có một người đàn ông tóc bạch kim đi theo, bọn họ vào một lát rồi, hay làtôi vào đó xem thử?

Mạc Phàm nhíu mày, quả thật bọn họ đến tìm mẹ con Tiểu Ngọc.

- Anh lên xem trước đi, cẩn thận người đàn ông tóc bạch kim, tu vi của anh ta cao hơn anh, nhất là mắt anh ta, cố gắng kéo dài thời gian, tôi sẽ qua đó ngay.

Mạc Phàm dặn dò.

Âm Dương Long Quyền hắn dạy A Hào mạnh hơn công pháp người đàn ông tóc bạch kim tu luyện rất nhiều, nhưng người đàn ông tóc bạch kim đã đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, lại có Đồng Tử Thuật của Bạch gia.

A Hào mới tới Trúc Cơ sơ kỳ, nếu ra tay, chắc chắn không phải là đối thủ.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

A Hào cung kính nói, vội vàng đi vào trong tiểu khu.

Mạc Phàm nhíu mày, ra khỏi làng du lịch, lên taxi đi đến tiểu khu mẹ con Tiểu Ngọc ở.

Mẹ con Tiểu Ngọc khổ nhiều năm như vậy, Bạch gia đều đã không quan tâm.

Bọn họ mới ổn định lại, Bạch gia liền tìm tới cửa, chắc chắn là có vấn đề.

… C

hỗ mẹ con Tiểu Ngọc ở.

Mẹ Tiểu Ngọc buộc tóc thành đuôi ngựa, tóc mai để sang hai bên thái dương.

Bên trong là áo sơ mi ô vuông màu trắng đen, bên ngoài là áo dài màu vàng nhạt, phía dưới là quần bò, ăn mặc đơn giản làm dáng người cô càng đẹp hơn.

- Hai người là?

Mẹ Tiểu Ngọc nhìn Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn ở ngoài cửa, khách sáo hỏi.

- Cô Vô Song, cháu là Tiểu Manh.

Tiểu Manh cười hì hì nói.

Bạch Tiểu Hàn tức giận trừng Bạch Tiểu Manh một cái, lấy một món đồ trang sức trong túi ra.

Món đồ này bằng ngón cái, như hình giọt nước mưa, toàn thân màu xanh biếc, rõ ràng là một tảng đá, bên trong giống như có chất lỏng lưu chuyển, mặt trên khắc chữ Phong Nguyệt Vô Song.

- Cô Vô Song, cháu là Tiểu Hàn, mẹ nói cô nhìn thấy cái này sẽ nhận ra chúng cháu.

Mẹ Tiểu Ngọc nhìn vòng trên tay Bạch Tiểu Hàn, vẻ mặt khẽ đổi, trong mắt hiện lên phức tạp.

Tất nhiên cô nhận ra được cái vòng này, là lễ vật cô đưa cho bạn tốt kiêm chị dâu.

- Hai người đến nhầm chỗ rồi, cô không biết hai cháu đang nói gì?

Mẹ Tiểu Ngọc thoáng bối rối nói.

Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn hơi sững sờ, lập tức thoải mái hơn.

Trước đó không lâu, một kiện pháp khí của Bạch gia phát hiện tung tích cô Vô Song mất tích đã lâu, vì thế Bạch gia phái hai bọn họ tới Đông Hải.

Dựa theo quy củ của Bạch gia, phàm là huyết mạch Bạch gia, trừ phi phụ nữ gả ra ngoài, mặc kệ nam nữ tất phải mang về Bạch gia.

Sau này hai người họ gả ra ngoài, sinh hạ đứa bé cũng như vậy, chỉ có đứa bé thứ ba mới có thể ở bên cạnh mình.

- Cô Vô Song, cháu biết cô không muốn rời khỏi Tiểu Ngọc, nhưng nếu em ấy không theo chúng cháu, sẽ có một đám người khác tìm tới, cô biết đám người này rồi đó.

Bạch Tiểu Hàn giải thích.

Mẹ Tiểu Ngọc nhíu mày, trong mắt lóe lên lệ quang, vội vàng đóng cửa.

- Chắc chắn hai người nhận sai rồi, nhanh rời đi đi, thực xin lỗi. . Truyện Đoản Văn

- Chuyện này…

Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn đứng ở ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Bọn họ cũng không muốn như vậy, nhưng quy củ của Bạch gia là thế.

Tàn nhẫn, nhưng ai có thể cãi lời?

Không đợi mẹ Tiểu Ngọc đóng cửa lại, một giọng nói lạnh lùng chói tai truyền tới.

- Hai đứa phế vật mà dám làm nhiệm vụ, không bị người ta bắt bán đi coi như là các người rất may mắn rồi.

“Vù…” Những lời này mới vang lên, một trận kình phong thổi tới, trong hành lang xuất hiện thêm một đạo tàn ảnh.

“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, người đàn ông tóc bạch kim Mạc Phàm nhìn thấy lúc trước xuất hiện ở cửa, biểu cảm nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Nhìn thấy người đàn ông này, hai chị em Bạch Tiểu Hàn và mẹ Tiểu Ngọc ngẩn ra, sắc mặt khó coi, nhất là mẹ Tiểu Ngọc.

Ở Bạch gia, phụ nữ chỉ phụ trách gả cho gia tộc quyền thế, vì liên hôn Bạch gia, truyền thừa huyết mạch Bạch gia.

ể ế ắ ầ ấ ềĐàn ông có thể kế thừa công pháp Bạch gia, hưởng thụ các loại tài nguyên, nắm giữ phần lớn lực lượng của Bạch gia, địa vị cao hơn phụ nữ rất nhiều.

Bởi vì đàn ông ở Bạch gia có địa vị cao, thực lực lại mạnh, đệ tử Bạch gia hành sự rất kiêu căng, ngạo mạn, tự đại, vô tình.

Đám người Tiểu Hàn nói lúc trước, là chỉ đàn ông Bạch gia.

Chuyện trong Bạch gia, phần lớn là do phụ nữ xuất mã trước, nếu không thể giải quyết, thì do đàn ông Bạch gia giải quyết.

- Bạch Tiểu Long, sao cậu tới đây?

Mắt Bạch Tiểu Hàn nheo lại, nhìn người đàn ông tóc bạch kim chăm chú nói.

Bạch Tiểu Long nhếch miệng, lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Hàn một cái.

- Nếu tôi không tới, hai con ngốc các cô có thể hoàn thành nhiệm vụ sao, bọn cô thả hai tội nhân này chạy thoát cũng không biết chừng.

- Bạch Tiểu Long, cậu nói chuyện chú ý một chút, cậu không tôn trọng chúng tôi cũng được, nhưng cậu không thể không tôn trọng cô Vô Song.

Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng nói.

Dù sao Bạch Vô Song cũng là trưởng bối của bọn họ, tên Bạch Tiểu Long này nói chuyện cũng quá càn rỡ rồi.

Bạch Tiểu Long cười khinh thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Vô Song.

- Tiểu nha đầu của cô ở đâu, mau giao ra đây, cô có thể ăn ít khổ cực.

Bạch Tiểu Hàn nghiến răng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Long, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, nếu cô biết công pháp, cô nhất định sẽ cho Bạch Tiểu Long này mấy tát.

Trong cửa, sắc mặt mẹ Tiểu Ngọc trắng bệch.

Cô vốn tưởng rằng đuổi chị em Bạch Tiểu Hàn đi, cô sẽ mang Tiểu Ngọc nhanh chóng rời đi, ai biết đàn ông Bạch gia đã tới.

- Các người tìm lầm người rồi.

- Tìm lầm người? Cởi áo của cô ra, để tôi nhìn xem ngực cô, nếu không có chữ thì đúng là chúng tôi tìm lầm, nếu cô không muốn cởi, tôi có thể cởi giúp cô.

Bạch Tiểu Long cười mỉa nói.

Pháp khí của Bạch gia, sao nhầm được?

- Bạch Tiểu Long, cậu đủ rồi đó, có tin trở về Bạch gia tôi sẽ nói với gia chủ cậu vô lễ với cô Vô Song không.

Bạch Tiểu Hàn không thể nhịn được nữa nói.

- Đồ vô dụng, cô có tin cô chưa quay về Bạch gia, đã bị đưa đến quán bar nào đó hay không?

Bạch Tiểu Long khinh thường nói.

Một phàm nhân cũng dám hô to gọi nhỏ với anh ta, không nghĩ đến thân phận thấp hèn của mình đi, đừng tưởng đều là họ Bạch anh ta sẽ hạ thủ lưu tình, người Bạch gia nhiều lắm.

- Ngu ngốc!

- Cậu!

Hai mắt Bạch Tiểu Hàn như sắp phun ra lửa, nhưng không có biện pháp.

Vì phòng ngừa công pháp Bạch gia truyền ra ngoài, phụ nữ Bạch gia không thể tu luyện, chút thuật phòng thân của cô không đủ nhìn.

- Không thì xé quần áo của cô ra trước, để cô Vô Song bỏ trốn của chúng ta nhìn xem, chúng ta là người Bạch gia, không phải kẻ lừa gạt?

Bạch Tiểu Long cười mỉa nói, một tay giơ lên trước mặt mẹ Tiểu Ngọc, muốn chộp về phía ngực Bạch Tiểu Hàn.

Mẹ Tiểu Ngọc nhíu mày, trong đôi mắt đều là vẻ phức tạp.

- Đủ rồi, Tiểu Long.

Lúc này Bạch Tiểu Long mới dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, giả mù sa mưa nói:

- Cô Vô Song trực tiếp thừa nhận là được rồi, nếu cô Vô Song thừa nhận, thì giao Tiểu Ngọc cho chúng tôi, tất cả mọi người đều là người thân, chỉ cần cô giao Tiểu Ngọc cho tôi, tôi sẽ không làm khó dễ cô, tôi nghe nói trước đây cô từng cứu tôi trong hồ lên.

- Con bé, con bé…

Mắt mẹ Tiểu Ngọc đảo quanh, trong đôi mắt đều là không nỡ.

Lúc này trong phòng khách, Tiểu Ngọc dụi dụi mắt, mơ mơ hồ hồ đi từ phòng ngủ ra.

- Mẹ, làm sao vậy?

Tiểu Ngọc vừa xuất hiện, sắc mặt mẹ Tiểu Ngọc và chị em Bạch Tiểu Hàn thay đổi.

“Haizz…” Hắn phái A Hào đi điều tra mục đích tới Đông Hải của Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh, chẳng lẽ đã có tin rồi?

Mạc Phàm nhíu mày, nghe điện thoại, giọng A Hào hơi lo lắng truyền từ trong ra.

- Mạc tiên sinh, tìm được hai chị em kia rồi.

- Ở đâu?

Mạc Phàm hỏi.

- Ở chỗ mẹ con Tiểu Ngọc ở, sau đó còn có một người đàn ông tóc bạch kim đi theo, bọn họ vào một lát rồi, hay làtôi vào đó xem thử?

Mạc Phàm nhíu mày, quả thật bọn họ đến tìm mẹ con Tiểu Ngọc.

- Anh lên xem trước đi, cẩn thận người đàn ông tóc bạch kim, tu vi của anh ta cao hơn anh, nhất là mắt anh ta, cố gắng kéo dài thời gian, tôi sẽ qua đó ngay.

Mạc Phàm dặn dò.

Âm Dương Long Quyền hắn dạy A Hào mạnh hơn công pháp người đàn ông tóc bạch kim tu luyện rất nhiều, nhưng người đàn ông tóc bạch kim đã đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, lại có Đồng Tử Thuật của Bạch gia.

A Hào mới tới Trúc Cơ sơ kỳ, nếu ra tay, chắc chắn không phải là đối thủ.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

A Hào cung kính nói, vội vàng đi vào trong tiểu khu.

Mạc Phàm nhíu mày, ra khỏi làng du lịch, lên taxi đi đến tiểu khu mẹ con Tiểu Ngọc ở.

Mẹ con Tiểu Ngọc khổ nhiều năm như vậy, Bạch gia đều đã không quan tâm.

Bọn họ mới ổn định lại, Bạch gia liền tìm tới cửa, chắc chắn là có vấn đề.

… C

hỗ mẹ con Tiểu Ngọc ở.

Mẹ Tiểu Ngọc buộc tóc thành đuôi ngựa, tóc mai để sang hai bên thái dương.

Bên trong là áo sơ mi ô vuông màu trắng đen, bên ngoài là áo dài màu vàng nhạt, phía dưới là quần bò, ăn mặc đơn giản làm dáng người cô càng đẹp hơn.

- Hai người là?

Mẹ Tiểu Ngọc nhìn Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn ở ngoài cửa, khách sáo hỏi.

- Cô Vô Song, cháu là Tiểu Manh.

Tiểu Manh cười hì hì nói.

Bạch Tiểu Hàn tức giận trừng Bạch Tiểu Manh một cái, lấy một món đồ trang sức trong túi ra.

Món đồ này bằng ngón cái, như hình giọt nước mưa, toàn thân màu xanh biếc, rõ ràng là một tảng đá, bên trong giống như có chất lỏng lưu chuyển, mặt trên khắc chữ Phong Nguyệt Vô Song.

- Cô Vô Song, cháu là Tiểu Hàn, mẹ nói cô nhìn thấy cái này sẽ nhận ra chúng cháu.

Mẹ Tiểu Ngọc nhìn vòng trên tay Bạch Tiểu Hàn, vẻ mặt khẽ đổi, trong mắt hiện lên phức tạp.

Tất nhiên cô nhận ra được cái vòng này, là lễ vật cô đưa cho bạn tốt kiêm chị dâu.

- Hai người đến nhầm chỗ rồi, cô không biết hai cháu đang nói gì?

Mẹ Tiểu Ngọc thoáng bối rối nói.

Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn hơi sững sờ, lập tức thoải mái hơn.

Trước đó không lâu, một kiện pháp khí của Bạch gia phát hiện tung tích cô Vô Song mất tích đã lâu, vì thế Bạch gia phái hai bọn họ tới Đông Hải.

Dựa theo quy củ của Bạch gia, phàm là huyết mạch Bạch gia, trừ phi phụ nữ gả ra ngoài, mặc kệ nam nữ tất phải mang về Bạch gia.

Sau này hai người họ gả ra ngoài, sinh hạ đứa bé cũng như vậy, chỉ có đứa bé thứ ba mới có thể ở bên cạnh mình.

- Cô Vô Song, cháu biết cô không muốn rời khỏi Tiểu Ngọc, nhưng nếu em ấy không theo chúng cháu, sẽ có một đám người khác tìm tới, cô biết đám người này rồi đó.

Bạch Tiểu Hàn giải thích.

Mẹ Tiểu Ngọc nhíu mày, trong mắt lóe lên lệ quang, vội vàng đóng cửa.

- Chắc chắn hai người nhận sai rồi, nhanh rời đi đi, thực xin lỗi. . Truyện Đoản Văn

- Chuyện này…

Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn đứng ở ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Bọn họ cũng không muốn như vậy, nhưng quy củ của Bạch gia là thế.

Tàn nhẫn, nhưng ai có thể cãi lời?

Không đợi mẹ Tiểu Ngọc đóng cửa lại, một giọng nói lạnh lùng chói tai truyền tới.

- Hai đứa phế vật mà dám làm nhiệm vụ, không bị người ta bắt bán đi coi như là các người rất may mắn rồi.

“Vù…” Những lời này mới vang lên, một trận kình phong thổi tới, trong hành lang xuất hiện thêm một đạo tàn ảnh.

“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, người đàn ông tóc bạch kim Mạc Phàm nhìn thấy lúc trước xuất hiện ở cửa, biểu cảm nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Nhìn thấy người đàn ông này, hai chị em Bạch Tiểu Hàn và mẹ Tiểu Ngọc ngẩn ra, sắc mặt khó coi, nhất là mẹ Tiểu Ngọc.

Ở Bạch gia, phụ nữ chỉ phụ trách gả cho gia tộc quyền thế, vì liên hôn Bạch gia, truyền thừa huyết mạch Bạch gia.

ể ế ắ ầ ấ ềĐàn ông có thể kế thừa công pháp Bạch gia, hưởng thụ các loại tài nguyên, nắm giữ phần lớn lực lượng của Bạch gia, địa vị cao hơn phụ nữ rất nhiều.

Bởi vì đàn ông ở Bạch gia có địa vị cao, thực lực lại mạnh, đệ tử Bạch gia hành sự rất kiêu căng, ngạo mạn, tự đại, vô tình.

Đám người Tiểu Hàn nói lúc trước, là chỉ đàn ông Bạch gia.

Chuyện trong Bạch gia, phần lớn là do phụ nữ xuất mã trước, nếu không thể giải quyết, thì do đàn ông Bạch gia giải quyết.

- Bạch Tiểu Long, sao cậu tới đây?

Mắt Bạch Tiểu Hàn nheo lại, nhìn người đàn ông tóc bạch kim chăm chú nói.

Bạch Tiểu Long nhếch miệng, lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Hàn một cái.

- Nếu tôi không tới, hai con ngốc các cô có thể hoàn thành nhiệm vụ sao, bọn cô thả hai tội nhân này chạy thoát cũng không biết chừng.

- Bạch Tiểu Long, cậu nói chuyện chú ý một chút, cậu không tôn trọng chúng tôi cũng được, nhưng cậu không thể không tôn trọng cô Vô Song.

Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng nói.

Dù sao Bạch Vô Song cũng là trưởng bối của bọn họ, tên Bạch Tiểu Long này nói chuyện cũng quá càn rỡ rồi.

Bạch Tiểu Long cười khinh thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Vô Song.

- Tiểu nha đầu của cô ở đâu, mau giao ra đây, cô có thể ăn ít khổ cực.

Bạch Tiểu Hàn nghiến răng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Long, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, nếu cô biết công pháp, cô nhất định sẽ cho Bạch Tiểu Long này mấy tát.

Trong cửa, sắc mặt mẹ Tiểu Ngọc trắng bệch.

Cô vốn tưởng rằng đuổi chị em Bạch Tiểu Hàn đi, cô sẽ mang Tiểu Ngọc nhanh chóng rời đi, ai biết đàn ông Bạch gia đã tới.

- Các người tìm lầm người rồi.

- Tìm lầm người? Cởi áo của cô ra, để tôi nhìn xem ngực cô, nếu không có chữ thì đúng là chúng tôi tìm lầm, nếu cô không muốn cởi, tôi có thể cởi giúp cô.

Bạch Tiểu Long cười mỉa nói.

Pháp khí của Bạch gia, sao nhầm được?

- Bạch Tiểu Long, cậu đủ rồi đó, có tin trở về Bạch gia tôi sẽ nói với gia chủ cậu vô lễ với cô Vô Song không.

Bạch Tiểu Hàn không thể nhịn được nữa nói.

- Đồ vô dụng, cô có tin cô chưa quay về Bạch gia, đã bị đưa đến quán bar nào đó hay không?

Bạch Tiểu Long khinh thường nói.

Một phàm nhân cũng dám hô to gọi nhỏ với anh ta, không nghĩ đến thân phận thấp hèn của mình đi, đừng tưởng đều là họ Bạch anh ta sẽ hạ thủ lưu tình, người Bạch gia nhiều lắm.

- Ngu ngốc!

- Cậu!

Hai mắt Bạch Tiểu Hàn như sắp phun ra lửa, nhưng không có biện pháp.

Vì phòng ngừa công pháp Bạch gia truyền ra ngoài, phụ nữ Bạch gia không thể tu luyện, chút thuật phòng thân của cô không đủ nhìn.

- Không thì xé quần áo của cô ra trước, để cô Vô Song bỏ trốn của chúng ta nhìn xem, chúng ta là người Bạch gia, không phải kẻ lừa gạt?

Bạch Tiểu Long cười mỉa nói, một tay giơ lên trước mặt mẹ Tiểu Ngọc, muốn chộp về phía ngực Bạch Tiểu Hàn.

Mẹ Tiểu Ngọc nhíu mày, trong đôi mắt đều là vẻ phức tạp.

- Đủ rồi, Tiểu Long.

Lúc này Bạch Tiểu Long mới dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, giả mù sa mưa nói:

- Cô Vô Song trực tiếp thừa nhận là được rồi, nếu cô Vô Song thừa nhận, thì giao Tiểu Ngọc cho chúng tôi, tất cả mọi người đều là người thân, chỉ cần cô giao Tiểu Ngọc cho tôi, tôi sẽ không làm khó dễ cô, tôi nghe nói trước đây cô từng cứu tôi trong hồ lên.

- Con bé, con bé…

Mắt mẹ Tiểu Ngọc đảo quanh, trong đôi mắt đều là không nỡ.

Lúc này trong phòng khách, Tiểu Ngọc dụi dụi mắt, mơ mơ hồ hồ đi từ phòng ngủ ra.

- Mẹ, làm sao vậy?

Tiểu Ngọc vừa xuất hiện, sắc mặt mẹ Tiểu Ngọc và chị em Bạch Tiểu Hàn thay đổi.

“Haizz…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.