- Hửm?
Mã Khôn nhíu mày, trên mặt lóe lên khó chịu, ông ta giả bị đụng xe ở đây, vậy mà có người dám xen vào việc của người khác, đúng là không biết sống chết.
Những người xem náo nhiệt xung quanh nhìn nơi phát ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, lông mày lập tức nhăn lại, không khỏi có chút thất vọng.
Đứa bé 16, 17 tuổi, nếu là đại thiếu Tần gia, đại thiếu Sở gia, đại thiếu Đường gia ở thành phố Đông Hải còn được.
Ba đại thiếu này quang lâm, Mã Hồng phải nể mặt mũi, tiểu tử này có thể làm gì?
- Tiểu tử, đừng chõ mõm loạn như vậy, bọn họ không dễ chọc đâu.
Một người đàn ông trung niên tốt bụng khuyên.
Lúc trước có người chõ mõm vào, kết quả bị người kia đánh một trận không nói, chỉ cần xe người đó lái đi là bị đâm ăn vạ, sau khi đâm 17 lần liên tiếp, người kia không thể không đưa một số tiền lớn cho Mã Hồng giải quyết chuyện này, nếu không không biết sẽ thành ra thế nào.
- Không sao.
Mạc Phàm cười nhạt, mang theo A Hào đi đến chỗ đám Mã Khôn.
Người tốt bụng lắc đầu, ông ta khuyên rồi, Mạc Phàm có nghe hay không ông ta cũng không có biện pháp.
Có một số việc không phải dựa vào lời nhiệt huyết là có thể thay đổi.
Mã Khôn thấy hai người đi tới, móc móc ráy tai, biểu cảm khinh thường.
Ông ta còn tưởng là ai cơ, hóa ra là đứa bé, ha ha.
- Tiểu tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688797/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.