Trên đường quay về biệt thự Tưởng gia, Mạc Phàm và Chu Trường Hoàng không ngồi xe nữa, một trước một sau nhàn nhã tiêu sái, tiểu hồ ly đang đuổi theo bướm bướm ven đường.
Mạc Phàm thấy bộ dạng Chu Trường Hoằng muốn nói lại thôi, lông mày nhướn lên.
- Ông có gì muốn nói sao?
- Mạc tiên sinh, cậu thả Vô Tâm, nếu cậu ta về Thiếu Lâm Tự nói bậy...
Chu Trường Hoàng chỉ nói một nữa, liền không dám nói tiếp.
Chỉ làm sư huynh đệ một thời gian, ông ta muốn cứu Vô Tâm, nhưng Mạc Phàm thả Vô Tâm, cũng không ngăn được Vô Tâm nói bậy, lòng người khó dò, huống chỉ là Vô Tâm.
Cho dù Phổ Hoằng tu luyện Tu La Ma Công, nhưng chết không đối chứng. Nhỡ đâu Vô Tâm đẩy cái chết của Phổ Hoằng cho Mạc Phàm, chắc chắn Thiếu Lâm Tự sẽ không để yên cho cậu.
- Ông cảm thấy tôi giết Vô Tâm, là có thể né tránh Thiếu Lâm Tự sao?
Mạc Phàm cười hỏi ngược lại.
Vô Tâm chỉ là một quân cờ nhỏ bé không đáng kể, giết và không giết đều không quan trọng.
Từ khi Phổ Hoằng muốn tìm hắn báo thù, thì không tránh được xung đột với Thiếu Lâm Tự.
Đương nhiên hắn cũng không định trốn tránh.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.
Hành động việc làm của y tiên bất tử hắn, chỉ cần không phụ lòng mình, dù là địch với Phật Đạo tông phái lớn nhất ở Tu Chân giới, cũng không đáng ngại. Chu Trường Hoàng nhíu mày, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688755/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.