Lão phu nhân ngạc nhiên vui mừng nhìn tay mình, vui vẻ nói không nên lời.
Bà sống lâu như vậy, cũng coi như là có nhiều kiến thức, nhưng những kỳ tích bà thấy lúc trước không hơn một ngày hôm nay.
Không chỉ dung nhan bà trẻ đi 20, 30 tuổi, cơ thể cũng giống như biến về lúc 40 tuổi, toàn thân dùng không hết sức lực, vô cùng khỏe mạnh.
Lão mẹ Mạc Phàm chớp chớp mắt, che miệng vui mừng đến rơi nước mắt.
Lão phu nhân càng ngày càng già nua, bà nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, ai biết lão phu nhân lập tức biến về gần tuổi bà.
- Tiểu Phàm, cảm ơn con!
Lão mẹ Mạc Phàm kích động nói.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, chỉ cười.
Pháp thuật này tên là Khô Mộc Hồi Xuân, tuy không thể làm người ta gia tăng nhiều tuổi thọ, nhưng có thể khiến người ta từ già thành trẻ.
Kiếp trước lão phu nhân đối xử với hắn không tệ, chỉ là một pháp thuật, căn bản không đáng nhắc đến.
Đợi hắn tìm được chút linh dược, luyện chế lượng lớn Thọ Dương Đan kéo dài tuổi thọ, tất nhiên không thể thiếu lão phu nhân.
Không ít người ở xung quanh ngoại trừ kinh ngạc, trong mắt đều là hâm mộ, nhân sinh khó có hai lần xuân, vậy mà lão phu nhân lại có vào ngày sinh nhật. Ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm càng quái dị, giống như nhìn thấy thần linh.
- Chúc mừng lão phu nhân biến già thành trẻ.
Khổng Chương vội vàng nói.
- Chúc mừng...
Những người khác cũng chúc theo.
Lúc này bỗng nhiên Tiểu Vũ trốn sau lưng Mạc Phàm, kêu lên.
- Anh, có người xấu.
Mạc Phàm nhíu mày, mắt nhìn cửa hậu viện.
Một đại hòa thượng mặt mũi hiền lành, lỗ tai rủ xuống, mặc tăng bào màu vàng, một tay để trước ngực, niệm a di đà Phật đi tới.
Lần trước Tiểu Vũ bị người của Tu La Tông dọa sợ, nên có bóng ma với hòa thượng.
- Đừng sợ.
Mạc Phàm cười, vỗ sau lưng Tiểu Vũ.
Hòa thượng này vừa tiến vào, hai mắt Triệu Nguyệt biến xấu xí sáng lên, nhào đến dưới chân hòa thượng.
- Phổ Hoằng đại sư, tôi là Triệu Nguyệt, cứu tôi với, người này biết yêu pháp. Triệu Nguyệt chỉ Mạc Phàm nói.
Hòa thượng tiến vào là một đại sư khác ở thành phố Nam Sơn, Phổ Hoằng đại sư ở Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, thanh danh không dưới Chu Trường Hoằng. Phổ Hoằng đại sư liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
- Triệu thí chú, tất cả đều có duyên pháp, tất cả đều có định số, mong rằng cô không quá cố chấp với bộ dạng.
Triệu Nguyệt sửng sốt, lắc đầu không cam lòng.
Bộ dạng trước kia của bà ta muốn cái gì là có cái đó.
Dáng vẻ hiện giờ không dọa người ta đã không tệ rồi, sao bà ta có thể cam tâm?
- Không có khả năng, Chu đại sư từng nói tôi có võ chiếu mệnh, sao có thể sẽ như vậy.
- Chuyện nhân gian vui buồn hợp tan, thành bại hay không là do quay đầu, Triệu thí chủ, bỏ xuống đi, a di đà Phật.
Phổ Hoằng chậm rãi nói.
- Không, không Triệu Nguyệt không cam lòng kêu lên.
Rõ ràng có mệnh Võ Tắc Thiên, lại để bà ta làm người xấu xí, sao bà ta có thể nguyện ý?
Phổ Hoằng lắc đầu thương hại, dời mắt nhìn Mạc Phàm và Tiểu Vũ đứng sau Mạc Phàm.
- Thí chủ là Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đúng không?
Mạc Phàm khẽ gật đầu, khi nhìn về phía Phổ Hoằng, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Hòa thượng này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa thực lực không yếu, Chu Trường Hoằng không thể so sánh được.
Bần tăng là Phổ Hoằng, thuật pháp của thí chủ kinh người, bần tăng bội phục, nhưng sát khí trên người thí chủ quá nặng, mong sau này thí chủ đừng giết người bừa bãi, nếu không ngày nào đó kiếp số hàng lâm, e rằng thí chủ khó mà nhận nổi.
Phổ Hoằng lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng của ông ta lộ ra chút địch ý, giọng điệu cũng nửa khuyên nửa uy hiếp.
Mạc Phàm nhíu mày, tò mò hỏi:
- Kiếp số đại sư nói là gì?
Bể khổ vô biên đều là kiếp số.
Nói vậy mong đại sư quay đầu đi.
Mạc Phàm cười nói.
Hắn không biết hòa thượng này có dụng ý gì, nhưng hắn sẽ không quay đầu. Một đời này hắn vì ân cừu mà đến, nếu có thiên kiếp, hắn sẽ phá thiên kiếp. Nếu là nhân kiếp, hắn cũng sẽ phá. - Cũng được, nếu thí chủ cố chấp như vậy, mong thí chủ tự giải quyết cho tốt, nếu thí chủ không quay đầu, chúng ta còn gặp lại.
Phổ Hoằng nói.
- Có thể.
Mạc Phàm cười, lại đáp một câu.
Phổ Hoằng thấy không nói được Mạc Phàm, cũng không nói nhiều, dứt khoát xoay người rời đi, trong mắt lại xuất hiện lửa giận.
Đám người cũng chậm rãi giải tán.
- Anh, đại sư vừa rồi muốn nói gì thế?
Tiểu Vũ lộ đầu ra khó hiểu hỏi.
- Không có gì.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, cưng chiều nói.
Nếu hắn đoán không sai, hòa thượng này có oán với hắn, còn vì sao mà oán hận,
hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn cũng không cần biết.
Khổng Chương ở bên cạnh do dự một lát, vẫn đi tới.
Trước khi Phổ Hoằng đại sư chưa xuất gia là anh em ruột với Tuệ Trí đại sư của
Khổng gia chúng tôi, Tuệ Trí đại sư bị... Khổng Chương nói một nửa liền không
nói nữa.
Tuệ Trí đại sư với người của Tu La Tông bị kinh văn của Mạc Phàm diệt sạch,
không nói chuyện này Mạc Phàm cũng biết.
Mạc Phàm giết Tuệ Trí, hơn phân nửa là Phổ Hoằng muốn tìm Mạc Phàm báo thù.
Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách, hóa ra là như vậy.
Hắn không để ở trong lòng, Phổ Hoằng biết rõ anh em ông ta là ma tu, thậm chí
còn giết cả nhà ông ta, Phổ Hoằng lại chẳng quan tâm.
Hắn diệt ma, Phổ Hoằng này nói sát khí của hắn quá nặng, khuyên hắn quay đầu là bờ.
Hòa thượng này nhìn thì từ bi, nhưng chẳng khác gì ma đầu?
Nếu muốn báo thù, cứ việc đến đây.
Ý niệm này chợt lóe qua, Mạc Phàm kéo Tiểu Vũ quay về tiền viện, tiếp tục tiệc của lão phu nhân.
Nhưng vì đám Khổng Chương đến đây, cả tiệc mừng thọ bay lên một đẳng cấp
nữa.
Vị trí nhà Mạc Phàm từ ngoài cùng, đổi đến ngồi cùng bàn với lão phu nhân, ngồi cùng bàn còn có mấy đại nhân vật như Khổng Chương.
Tiệc mừng thọ tiến hành hơn hai tiếng, coi như là khách và chủ đều vui vẻ....
Mấy ngày kế tiếp, lão mẹ lâu rồi chưa về Tưởng gia muốn ở thêm vài ngày, bọn họ ở Tưởng gia không lập tức rời đi. Hiếm khi rảnh rỗi, Mạc Phàm ngồi trên sofa trong phòng ngủ, lấy cây quạt Khổng Chương đưa ra.
Pháp khí cũng phân tam lục cửu đẳng, pháp khí trong tay hắn vì nguyên liệu, kiếm phù chắc là kém cỏi nhất, xem như là pháp khí hạ phẩm.
Thất Hồn Ngọc có ba trận pháp, xem như là pháp khí trung phẩm.
Nhưng cây quạt trong tay hắn nhìn có vẻ bình thường, nhưng là pháp khí thượng phẩm, chỉ cần rót linh khí vào, đọc bài thơ trên cây quạt sẽ thấy kiếm khí bay ra từ cây quạt, đả thương người bằng kiếm.
Uy lực không thể sánh bằng kiếm phù trong tay hắn, nhưng có thể phát ra 28 đạo kiếm khí.
Không biết ai luyện chế ra pháp khí này, trình độ luyện khí không kém Luyện Khí
Sư bình thường ở Tu Chân giới. Phàm đang nghiên cứu pháp khí Mạc này, Chu Trường Hoằng gõ cửa đi vào.
Bởi vì bọn họ phải đến n Sơn một chuyến, cho nên Chu Trường Hoàng
luôn ở Tưởng gia, không có rời đi.
- Có chuyện gì?
Mạc Phàm cất cây quạt, lạnh nhạt hỏi.
Là chuyện m Sơn.
Chu Trường Hoằng có chút khó xử nói.
Mạc Phàm khẽ cau mày, hỏi:
- m Sơn làm sao, có vấn đề gì à?
Nếu chúng ta muốn đến m Sơn, có khả năng phải giải quyết một chút phiền
phức.
Mặt Chu Trường Hoằng trắng bệch nói. Tiểu Phàm, chuyện này...
Lão phu nhân ngạc nhiên vui mừng nhìn tay mình, vui vẻ nói không nên lời.
Bà sống lâu như vậy, cũng coi như là có nhiều kiến thức, nhưng những kỳ tích bà thấy lúc trước không hơn một ngày hôm nay.
Không chỉ dung nhan bà trẻ đi 20, 30 tuổi, cơ thể cũng giống như biến về lúc 40 tuổi, toàn thân dùng không hết sức lực, vô cùng khỏe mạnh.
Lão mẹ Mạc Phàm chớp chớp mắt, che miệng vui mừng đến rơi nước mắt.
Lão phu nhân càng ngày càng già nua, bà nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, ai biết lão phu nhân lập tức biến về gần tuổi bà.
- Tiểu Phàm, cảm ơn con!
Lão mẹ Mạc Phàm kích động nói.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, chỉ cười.
Pháp thuật này tên là Khô Mộc Hồi Xuân, tuy không thể làm người ta gia tăng nhiều tuổi thọ, nhưng có thể khiến người ta từ già thành trẻ.
Kiếp trước lão phu nhân đối xử với hắn không tệ, chỉ là một pháp thuật, căn bản không đáng nhắc đến.
Đợi hắn tìm được chút linh dược, luyện chế lượng lớn Thọ Dương Đan kéo dài tuổi thọ, tất nhiên không thể thiếu lão phu nhân.
Không ít người ở xung quanh ngoại trừ kinh ngạc, trong mắt đều là hâm mộ, nhân sinh khó có hai lần xuân, vậy mà lão phu nhân lại có vào ngày sinh nhật. Ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm càng quái dị, giống như nhìn thấy thần linh.
- Chúc mừng lão phu nhân biến già thành trẻ.
Khổng Chương vội vàng nói.
- Chúc mừng...
Những người khác cũng chúc theo.
Lúc này bỗng nhiên Tiểu Vũ trốn sau lưng Mạc Phàm, kêu lên.
- Anh, có người xấu.
Mạc Phàm nhíu mày, mắt nhìn cửa hậu viện.
Một đại hòa thượng mặt mũi hiền lành, lỗ tai rủ xuống, mặc tăng bào màu vàng, một tay để trước ngực, niệm a di đà Phật đi tới.
Lần trước Tiểu Vũ bị người của Tu La Tông dọa sợ, nên có bóng ma với hòa thượng.
- Đừng sợ.
Mạc Phàm cười, vỗ sau lưng Tiểu Vũ.
Hòa thượng này vừa tiến vào, hai mắt Triệu Nguyệt biến xấu xí sáng lên, nhào đến dưới chân hòa thượng.
- Phổ Hoằng đại sư, tôi là Triệu Nguyệt, cứu tôi với, người này biết yêu pháp. Triệu Nguyệt chỉ Mạc Phàm nói.
Hòa thượng tiến vào là một đại sư khác ở thành phố Nam Sơn, Phổ Hoằng đại sư ở Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, thanh danh không dưới Chu Trường Hoằng. Phổ Hoằng đại sư liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
- Triệu thí chú, tất cả đều có duyên pháp, tất cả đều có định số, mong rằng cô không quá cố chấp với bộ dạng.
Triệu Nguyệt sửng sốt, lắc đầu không cam lòng.
Bộ dạng trước kia của bà ta muốn cái gì là có cái đó.
Dáng vẻ hiện giờ không dọa người ta đã không tệ rồi, sao bà ta có thể cam tâm?
- Không có khả năng, Chu đại sư từng nói tôi có võ chiếu mệnh, sao có thể sẽ như vậy.
- Chuyện nhân gian vui buồn hợp tan, thành bại hay không là do quay đầu, Triệu thí chủ, bỏ xuống đi, a di đà Phật.
Phổ Hoằng chậm rãi nói.
- Không, không Triệu Nguyệt không cam lòng kêu lên.
Rõ ràng có mệnh Võ Tắc Thiên, lại để bà ta làm người xấu xí, sao bà ta có thể nguyện ý?
Phổ Hoằng lắc đầu thương hại, dời mắt nhìn Mạc Phàm và Tiểu Vũ đứng sau Mạc Phàm.
- Thí chủ là Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đúng không?
Mạc Phàm khẽ gật đầu, khi nhìn về phía Phổ Hoằng, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Hòa thượng này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa thực lực không yếu, Chu Trường Hoằng không thể so sánh được.
Bần tăng là Phổ Hoằng, thuật pháp của thí chủ kinh người, bần tăng bội phục, nhưng sát khí trên người thí chủ quá nặng, mong sau này thí chủ đừng giết người bừa bãi, nếu không ngày nào đó kiếp số hàng lâm, e rằng thí chủ khó mà nhận nổi.
Phổ Hoằng lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng của ông ta lộ ra chút địch ý, giọng điệu cũng nửa khuyên nửa uy hiếp.
Mạc Phàm nhíu mày, tò mò hỏi:
- Kiếp số đại sư nói là gì?
Bể khổ vô biên đều là kiếp số.
Nói vậy mong đại sư quay đầu đi.
Mạc Phàm cười nói.
Hắn không biết hòa thượng này có dụng ý gì, nhưng hắn sẽ không quay đầu. Một đời này hắn vì ân cừu mà đến, nếu có thiên kiếp, hắn sẽ phá thiên kiếp. Nếu là nhân kiếp, hắn cũng sẽ phá. - Cũng được, nếu thí chủ cố chấp như vậy, mong thí chủ tự giải quyết cho tốt, nếu thí chủ không quay đầu, chúng ta còn gặp lại.
Phổ Hoằng nói.
- Có thể.
Mạc Phàm cười, lại đáp một câu.
Phổ Hoằng thấy không nói được Mạc Phàm, cũng không nói nhiều, dứt khoát xoay người rời đi, trong mắt lại xuất hiện lửa giận.
Đám người cũng chậm rãi giải tán.
- Anh, đại sư vừa rồi muốn nói gì thế?
Tiểu Vũ lộ đầu ra khó hiểu hỏi.
- Không có gì.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, cưng chiều nói.
Nếu hắn đoán không sai, hòa thượng này có oán với hắn, còn vì sao mà oán hận,
hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn cũng không cần biết.
Khổng Chương ở bên cạnh do dự một lát, vẫn đi tới.
Trước khi Phổ Hoằng đại sư chưa xuất gia là anh em ruột với Tuệ Trí đại sư của
Khổng gia chúng tôi, Tuệ Trí đại sư bị... Khổng Chương nói một nửa liền không
nói nữa.
Tuệ Trí đại sư với người của Tu La Tông bị kinh văn của Mạc Phàm diệt sạch,
không nói chuyện này Mạc Phàm cũng biết.
Mạc Phàm giết Tuệ Trí, hơn phân nửa là Phổ Hoằng muốn tìm Mạc Phàm báo thù.
Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách, hóa ra là như vậy.
Hắn không để ở trong lòng, Phổ Hoằng biết rõ anh em ông ta là ma tu, thậm chí
còn giết cả nhà ông ta, Phổ Hoằng lại chẳng quan tâm.
Hắn diệt ma, Phổ Hoằng này nói sát khí của hắn quá nặng, khuyên hắn quay đầu là bờ.
Hòa thượng này nhìn thì từ bi, nhưng chẳng khác gì ma đầu?
Nếu muốn báo thù, cứ việc đến đây.
Ý niệm này chợt lóe qua, Mạc Phàm kéo Tiểu Vũ quay về tiền viện, tiếp tục tiệc của lão phu nhân.
Nhưng vì đám Khổng Chương đến đây, cả tiệc mừng thọ bay lên một đẳng cấp
nữa.
Vị trí nhà Mạc Phàm từ ngoài cùng, đổi đến ngồi cùng bàn với lão phu nhân, ngồi cùng bàn còn có mấy đại nhân vật như Khổng Chương.
Tiệc mừng thọ tiến hành hơn hai tiếng, coi như là khách và chủ đều vui vẻ....
Mấy ngày kế tiếp, lão mẹ lâu rồi chưa về Tưởng gia muốn ở thêm vài ngày, bọn họ ở Tưởng gia không lập tức rời đi. Hiếm khi rảnh rỗi, Mạc Phàm ngồi trên sofa trong phòng ngủ, lấy cây quạt Khổng Chương đưa ra.
Pháp khí cũng phân tam lục cửu đẳng, pháp khí trong tay hắn vì nguyên liệu, kiếm phù chắc là kém cỏi nhất, xem như là pháp khí hạ phẩm.
Thất Hồn Ngọc có ba trận pháp, xem như là pháp khí trung phẩm.
Nhưng cây quạt trong tay hắn nhìn có vẻ bình thường, nhưng là pháp khí thượng phẩm, chỉ cần rót linh khí vào, đọc bài thơ trên cây quạt sẽ thấy kiếm khí bay ra từ cây quạt, đả thương người bằng kiếm.
Uy lực không thể sánh bằng kiếm phù trong tay hắn, nhưng có thể phát ra 28 đạo kiếm khí.
Không biết ai luyện chế ra pháp khí này, trình độ luyện khí không kém Luyện Khí
Sư bình thường ở Tu Chân giới. Phàm đang nghiên cứu pháp khí Mạc này, Chu Trường Hoằng gõ cửa đi vào.
Bởi vì bọn họ phải đến n Sơn một chuyến, cho nên Chu Trường Hoàng
luôn ở Tưởng gia, không có rời đi.
- Có chuyện gì?
Mạc Phàm cất cây quạt, lạnh nhạt hỏi.
Là chuyện m Sơn.
Chu Trường Hoằng có chút khó xử nói.
Mạc Phàm khẽ cau mày, hỏi:
- m Sơn làm sao, có vấn đề gì à?
Nếu chúng ta muốn đến m Sơn, có khả năng phải giải quyết một chút phiền
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]