Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm đổ rượu trắng vào trong bát canh nóng, một tay cầm bát canh nóng hắt về phía hai người kia.

Tốc độ rất nhanh, hai người thấy được nhưng không thể né tránh.

Vị cay của canh cộng thêm rượu trắng hắt lên mặt hai anh em, khói trắng lập tức tỏa ra.

Hai người kêu lên một tiếng vươn tay định gãi nhưng không dám, sợ gãi sẽ bị rách da.

Bởi vì bàn này ở phía ngoài, cho nên không có nhiều người chú ý tới, chỉ có mấy hạ nhân vội vàng lấy nước và khăn tay lau giúp bọn họ, rất nhanh hai người được lau sạch sẽ.

Nước canh đã không giống nước canh, cũng không có gì trở ngại, nhưng mặt hai người đỏ bừng phát tím vì tức giận. Vậy mà hai anh em bọn họ bị một hậu bối kính rượu phạt ở ngay nhà mình, rượu phạt còn chưa tính, lại còn chua, cay, nóng.

- Mạc Quốc Hoa, đây là ý của cậu à, vậy thì đừng trách tôi không giảng tình cảm và thể diện.

Tưởng Vân Thiên tức giận nói.

Cha Mạc Phàm thấy anh em Tưởng gia bị Mạc Phàm hắt bát rượu phạt, nhưng không thể làm gì Mạc Phàm, trong lòng ông cảm thấy rất sảng khoái.

- Khi xưởng dược nhà chúng tôi gặp khó khăn, ông ôm lấy tiền chạy mất, khi xưởng dược làm ăn phát đạt, ông lại quay về, ông còn mặt mũi nói sao?

Tưởng Vân Thiên nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

Tôi cảm thấy các người nên suy nghĩ đến đề nghị của chúng tôi, hai lựa chọn trước cậu chọn cái nào, Tưởng gia chúng tôi đều là chỗ dựa vững chắc của cậu, nếu không có Tưởng gia chúng tôi làm chỗ dựa vững chắc, các người thực sự cho rằng xưởng dược có thể buôn bán tốt sao?

Tưởng Vân Phong kìm nén kích động nói.

Bây giờ xưởng dược của Mạc gia đang trong giai đoạn lên cao, có chỗ dựa là chuyện rất quan trọng.

Một khi xưởng dược Mạc gia buôn bán đến tình hình người ta nhìn mà thèm, nhưng không có chỗ dựa vững chắc, vậy xưởng dược Mạc gia sẽ trở thành con mồi, không khác gì nhóm lửa tự thiêu mình.

- Chỗ dựa vững chắc, chuyện này không cần các ông quan tâm, có tôi ở đây, là chỗ dựa vững chắc nhất cho xưởng dược chúng tôi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Không nói đến hắn là y tiên bất tử, y thanh danh Mạc đại sư thành phố Đông

Hải của hắn còn đó, ai dám động vào xưởng dược nhà bọn họ, dùng tốt hơn Tưởng gia vô số lần?

- Cậu sao?

Mạc Phàm mới mở miệng, hai anh em Tưởng gia đều nở nụ cười.

- Quốc Hoa, khẩu khí của con trai cậu đúng là lớn nhỉ, cậu ta là chỗ dựa vững chắc cho xưởng dược nhà cậu, cậu ta thật sự hiểu ý hai chữ vững chắc sao? Tưởng Vân Thiên giận quá hóa cười nói.

- Đợi một chút, hình như tên Tiểu Phàm giống tên bác sĩ chữa bệnh superSARS, nói không chừng cậu ta thật sự là chỗ dựa vững chắc cho xưởng dược. Tưởng Vân Phong trêu chọc nói. SuperSARS cũng lan truyền đến thành phố Nam Sơn, tất nhiên bọn họ biết một chút tin tức.

- Đúng vậy thật... Tiểu Phàm, cậu đừng nói với tôi, phương thuốc Tứ Tham Thang chữa trị superSARS là cậu viết ra nhé?

Tưởng Vân Thiên cười nói.

Bác sĩ Mạc chữa trị superSARS, tuy không có lộ diện mặt, cũng không có thông tin tường tận, nhưng sao có thể là Mạc Phàm, một đứa bé 16, 17 tuổi?

Trừ phi heo mẹ có thể leo cây, nếu không tuyệt đối không thể.

Nếu Tiểu Phàm không phải bác sĩ chữa trị superSARS, các người cảm thấy vì sao xưởng dược chúng tôi lấy được phương thuốc Tứ Tham Thang?

Cha Mạc Phàm thấy anh em Tưởng gia cười vui vẻ như thế, lạnh lùng nói.

- Lý do này rất thuyết phục đó, Quốc Hoa, có phải cậu dùng con trai cậu cùng tên với bác sĩ chữa trị superSARS, mới lấy được phương thuốc Tứ Tham Thang không, không nhìn ra cậu có tài như vậy

đó, một chiêu này mà cậu cũng có thể nghĩ ra được.

Tưởng Vân Phong cười nói, hoàn toàn không tin lời cha Mạc Phàm. Ông ta không biết xưởng dược Mạc gia lấy được phương thuốc Tứ Tham Thang thế nào, nhưng ông ta chắc chắn bác sĩ chữa trị superSARS không phải Mạc Phàm trước mặt.

- Nói vui đùa đến đây thôi, lấy Tưởng gia chúng tôi làm chỗ dựa, đối với xưởng dược các người chỉ có lợi chứ không có hại, đợi xưởng dược nhà các người bị thế

lực khác để mắt, đến lúc đó chúng tôi muốn giúp cũng không giúp được, lúc đó không chỉ không giữ được xưởng dược, tiền cũng không lấy được bao nhiêu, thế lực khác cũng sẽ không giống chúng tôi, thủ hạ lưu tình với các người như thế.

Tưởng Vân Phong nửa uy hiếp nửa dụ dỗ nói.

Theo ông ta biết, đã có mấy thế lực cảm thấy hứng thú với xưởng dược Mạc gia.

Dù sao cũng là xưởng dược sản xuất Tứ Tham Thang chữa trị bệnh dịch superSARS, nếu có thể lợi dụng tên tuổi này thật tốt, có thể khiến giá trị xưởng dược tăng lên gấp mấy lần.

- Các người đã thủ hạ lưu tình như vậy, vậy tôi cũng cho các người một con đường sống, nếu hôm nay ông xin lỗi cha tôi trước mặt mọi người, còn giao toàn bộ thủ tục liên quan đến xưởng dược ra đây, tôi sẽ suy xét cho ông một con đường sống.

Mạc Phàm nói một cách hờ hững.

Hắn tới Tưởng gia là vì giải quyết Tưởng Vân Thiên, nhưng dù sao cũng là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, có thể không thấy máu thì tốt hơn. em Tưởng gia nghe Mạc Phàm nói Anh vậy lại nở nụ cười.

- Quốc Hoa, có phải con trai cậu bị bệnh không, tôi cảm thấy cậu ta bị bệnh không nhẹ đâu, có cần tôi tiến cử bệnh viện cho cậu không, nói không chừng còn cứu được.

Tưởng Vân Thiên cười to nói.

Bảo người Tưởng gia ông ta xin lỗi một tên nông dân, đùa giỡn gì thế. Đừng nói ông ta cầm 2000 vạn đi, cho dù ông ta bán xưởng dược cũng không

cần phải xin lỗi.

- Quốc Hoa, cánh con trai cậu đúng là cứng rắn, thực sự cho rằng mình là thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm thì có thể nói chuyện với chúng tôi như vậy, đừng quên Bằng Bằng nhà chúng tôi dựa bảo bản lĩnh của mình để vào Hoa Hạ Thần Kiếm, con trai của cậu chỉ dựa vào tờ giấy.

Khóe miệng Tưởng Vân Phong nhếch lên, cười khinh thường nói. Lần trước ông ta và Tưởng Bằng Bằng tới thành phố Đông Hải, chuyện phó đội trưởng Hoa Hạ Thần Kiếm tự mình đưa thư trúng tuyển tới Mạc gia, ông ta vẫn ghi hận trong lòng.

Cha Mạc Phàm cũng không tức giận, Mạc Phàm có bản lĩnh thế nào, ông có biết đại khái.

Nhiều đại lão thành phố Đông Hải tụ tập bên cạnh thằng bé như thế, có thể nhìn ra được. Trần Trùng ở Nam Sơn nghe thấy Mạc Phàm lập tức cúi đầu, cũng có thể nhìn ra.

Không biết chỉ là anh em Tưởng gia tự cho là đúng.

—- Hai người không tin thì thôi, chỉ cần đừng hối hận là được.



Hối hận?

Hai anh em Tưởng gia lắc đầu cười, giống như nghe được một câu truyện

cười vô cùng ngây thơ.

- Ý của các người là không xin lỗi sao?

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi, trong mắt lại sắc bén hơn nhiều.

- Xin lỗi, cho dù chúng tôi xin lỗi, cậu cảm thấy cha cậu nhận nổi lời xin lỗi của chúng tôi sao?

Tưởng Vân Thiên cười nói.

- Không phải cậu nói cho chúng tôi một con đường sống sao, trái lại tôi muốn nhìn xem cậu cho chúng tôi đường sống thế nào, đúng rồi, lần trước cậu còn đánh tôi một quyền, khiến tôi giảm đi 10 năm tuổi thọ, lần này muốn thế nào? Tưởng Vân Phong lấy một điếu thuốc ra đốt, hút một hơi, phả ra khói cười âm

hiểm nói.

Hai anh em không để ý lời Mạc Phàm nói, bọn họ nghĩ không có chuyện gì to

tát cả.

Ở đây là Tưởng gia, người làm gì được bọn họ còn chưa sinh ra đâu. Cho dù Lý gia muốn động vào bọn họ, cũng cần phải suy nghĩ hậu quả một

phen, huống chi chỉ là một đứa bé từ thành phố Đông Hải đến.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười.

Vì trừng phạt anh em Tưởng gia không bằng cầm thú, hắn đã sớm chuẩn bị một bộ kiểu chết, kiểu chết này được hắn trù tính khi còn ở Tu Chân giới.

Tuy kiếp trước hắn đã chuẩn bị tốt, nhưng không có cơ hội sử dụng. Khi hắn quay về Địa Cầu, cháu nội Tưởng Vân Thiên đều chết hết rồi. người đã muốn thử, vậy như các người mong muốn.

Các Mạc Phàm đang định ra tay, trong sân biệt thự, tiếng chó sủa như sư tử rống

vang lên.

Đồng thời tiếng kêu thanh thúy truyền vào tai Mạc Phàm.

- Anh, cứu em.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, ánh mắt trở nên phát lạnh, như động băng vạn năm không đổi.

Không nên xảy ra lần nữa vẫn xảy ra sao?

Thân hình hắn loáng lên một cái, biến mất tại chỗ. Mạc Phàm đổ rượu trắng vào trong bát canh nóng, một tay cầm bát canh nóng hắt về phía hai người kia.

Tốc độ rất nhanh, hai người thấy được nhưng không thể né tránh.

Vị cay của canh cộng thêm rượu trắng hắt lên mặt hai anh em, khói trắng lập tức tỏa ra.

Hai người kêu lên một tiếng vươn tay định gãi nhưng không dám, sợ gãi sẽ bị rách da.

Bởi vì bàn này ở phía ngoài, cho nên không có nhiều người chú ý tới, chỉ có mấy hạ nhân vội vàng lấy nước và khăn tay lau giúp bọn họ, rất nhanh hai người được lau sạch sẽ.

Nước canh đã không giống nước canh, cũng không có gì trở ngại, nhưng mặt hai người đỏ bừng phát tím vì tức giận. Vậy mà hai anh em bọn họ bị một hậu bối kính rượu phạt ở ngay nhà mình, rượu phạt còn chưa tính, lại còn chua, cay, nóng.

- Mạc Quốc Hoa, đây là ý của cậu à, vậy thì đừng trách tôi không giảng tình cảm và thể diện.

Tưởng Vân Thiên tức giận nói.

Cha Mạc Phàm thấy anh em Tưởng gia bị Mạc Phàm hắt bát rượu phạt, nhưng không thể làm gì Mạc Phàm, trong lòng ông cảm thấy rất sảng khoái.

- Khi xưởng dược nhà chúng tôi gặp khó khăn, ông ôm lấy tiền chạy mất, khi xưởng dược làm ăn phát đạt, ông lại quay về, ông còn mặt mũi nói sao?

Tưởng Vân Thiên nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

Tôi cảm thấy các người nên suy nghĩ đến đề nghị của chúng tôi, hai lựa chọn trước cậu chọn cái nào, Tưởng gia chúng tôi đều là chỗ dựa vững chắc của cậu, nếu không có Tưởng gia chúng tôi làm chỗ dựa vững chắc, các người thực sự cho rằng xưởng dược có thể buôn bán tốt sao?

Tưởng Vân Phong kìm nén kích động nói.

Bây giờ xưởng dược của Mạc gia đang trong giai đoạn lên cao, có chỗ dựa là chuyện rất quan trọng.

Một khi xưởng dược Mạc gia buôn bán đến tình hình người ta nhìn mà thèm, nhưng không có chỗ dựa vững chắc, vậy xưởng dược Mạc gia sẽ trở thành con mồi, không khác gì nhóm lửa tự thiêu mình.

- Chỗ dựa vững chắc, chuyện này không cần các ông quan tâm, có tôi ở đây, là chỗ dựa vững chắc nhất cho xưởng dược chúng tôi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Không nói đến hắn là y tiên bất tử, y thanh danh Mạc đại sư thành phố Đông

Hải của hắn còn đó, ai dám động vào xưởng dược nhà bọn họ, dùng tốt hơn Tưởng gia vô số lần?

- Cậu sao?

Mạc Phàm mới mở miệng, hai anh em Tưởng gia đều nở nụ cười.

- Quốc Hoa, khẩu khí của con trai cậu đúng là lớn nhỉ, cậu ta là chỗ dựa vững chắc cho xưởng dược nhà cậu, cậu ta thật sự hiểu ý hai chữ vững chắc sao? Tưởng Vân Thiên giận quá hóa cười nói.

- Đợi một chút, hình như tên Tiểu Phàm giống tên bác sĩ chữa bệnh superSARS, nói không chừng cậu ta thật sự là chỗ dựa vững chắc cho xưởng dược. Tưởng Vân Phong trêu chọc nói. SuperSARS cũng lan truyền đến thành phố Nam Sơn, tất nhiên bọn họ biết một chút tin tức.

- Đúng vậy thật... Tiểu Phàm, cậu đừng nói với tôi, phương thuốc Tứ Tham Thang chữa trị superSARS là cậu viết ra nhé?

Tưởng Vân Thiên cười nói.

Bác sĩ Mạc chữa trị superSARS, tuy không có lộ diện mặt, cũng không có thông tin tường tận, nhưng sao có thể là Mạc Phàm, một đứa bé 16, 17 tuổi?

Trừ phi heo mẹ có thể leo cây, nếu không tuyệt đối không thể.

Nếu Tiểu Phàm không phải bác sĩ chữa trị superSARS, các người cảm thấy vì sao xưởng dược chúng tôi lấy được phương thuốc Tứ Tham Thang?

Cha Mạc Phàm thấy anh em Tưởng gia cười vui vẻ như thế, lạnh lùng nói.

- Lý do này rất thuyết phục đó, Quốc Hoa, có phải cậu dùng con trai cậu cùng tên với bác sĩ chữa trị superSARS, mới lấy được phương thuốc Tứ Tham Thang không, không nhìn ra cậu có tài như vậy

đó, một chiêu này mà cậu cũng có thể nghĩ ra được.

Tưởng Vân Phong cười nói, hoàn toàn không tin lời cha Mạc Phàm. Ông ta không biết xưởng dược Mạc gia lấy được phương thuốc Tứ Tham Thang thế nào, nhưng ông ta chắc chắn bác sĩ chữa trị superSARS không phải Mạc Phàm trước mặt.

- Nói vui đùa đến đây thôi, lấy Tưởng gia chúng tôi làm chỗ dựa, đối với xưởng dược các người chỉ có lợi chứ không có hại, đợi xưởng dược nhà các người bị thế

lực khác để mắt, đến lúc đó chúng tôi muốn giúp cũng không giúp được, lúc đó không chỉ không giữ được xưởng dược, tiền cũng không lấy được bao nhiêu, thế lực khác cũng sẽ không giống chúng tôi, thủ hạ lưu tình với các người như thế.

Tưởng Vân Phong nửa uy hiếp nửa dụ dỗ nói.

Theo ông ta biết, đã có mấy thế lực cảm thấy hứng thú với xưởng dược Mạc gia.

Dù sao cũng là xưởng dược sản xuất Tứ Tham Thang chữa trị bệnh dịch superSARS, nếu có thể lợi dụng tên tuổi này thật tốt, có thể khiến giá trị xưởng dược tăng lên gấp mấy lần.

- Các người đã thủ hạ lưu tình như vậy, vậy tôi cũng cho các người một con đường sống, nếu hôm nay ông xin lỗi cha tôi trước mặt mọi người, còn giao toàn bộ thủ tục liên quan đến xưởng dược ra đây, tôi sẽ suy xét cho ông một con đường sống.

Mạc Phàm nói một cách hờ hững.

Hắn tới Tưởng gia là vì giải quyết Tưởng Vân Thiên, nhưng dù sao cũng là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, có thể không thấy máu thì tốt hơn. em Tưởng gia nghe Mạc Phàm nói Anh vậy lại nở nụ cười.

- Quốc Hoa, có phải con trai cậu bị bệnh không, tôi cảm thấy cậu ta bị bệnh không nhẹ đâu, có cần tôi tiến cử bệnh viện cho cậu không, nói không chừng còn cứu được.

Tưởng Vân Thiên cười to nói.

Bảo người Tưởng gia ông ta xin lỗi một tên nông dân, đùa giỡn gì thế. Đừng nói ông ta cầm 2000 vạn đi, cho dù ông ta bán xưởng dược cũng không

cần phải xin lỗi.

- Quốc Hoa, cánh con trai cậu đúng là cứng rắn, thực sự cho rằng mình là thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm thì có thể nói chuyện với chúng tôi như vậy, đừng quên Bằng Bằng nhà chúng tôi dựa bảo bản lĩnh của mình để vào Hoa Hạ Thần Kiếm, con trai của cậu chỉ dựa vào tờ giấy.

Khóe miệng Tưởng Vân Phong nhếch lên, cười khinh thường nói. Lần trước ông ta và Tưởng Bằng Bằng tới thành phố Đông Hải, chuyện phó đội trưởng Hoa Hạ Thần Kiếm tự mình đưa thư trúng tuyển tới Mạc gia, ông ta vẫn ghi hận trong lòng.

Cha Mạc Phàm cũng không tức giận, Mạc Phàm có bản lĩnh thế nào, ông có biết đại khái.

Nhiều đại lão thành phố Đông Hải tụ tập bên cạnh thằng bé như thế, có thể nhìn ra được. Trần Trùng ở Nam Sơn nghe thấy Mạc Phàm lập tức cúi đầu, cũng có thể nhìn ra.

Không biết chỉ là anh em Tưởng gia tự cho là đúng.

—- Hai người không tin thì thôi, chỉ cần đừng hối hận là được.



Hối hận?

Hai anh em Tưởng gia lắc đầu cười, giống như nghe được một câu truyện

cười vô cùng ngây thơ.

- Ý của các người là không xin lỗi sao?

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi, trong mắt lại sắc bén hơn nhiều.

- Xin lỗi, cho dù chúng tôi xin lỗi, cậu cảm thấy cha cậu nhận nổi lời xin lỗi của chúng tôi sao?

Tưởng Vân Thiên cười nói.

- Không phải cậu nói cho chúng tôi một con đường sống sao, trái lại tôi muốn nhìn xem cậu cho chúng tôi đường sống thế nào, đúng rồi, lần trước cậu còn đánh tôi một quyền, khiến tôi giảm đi 10 năm tuổi thọ, lần này muốn thế nào? Tưởng Vân Phong lấy một điếu thuốc ra đốt, hút một hơi, phả ra khói cười âm

hiểm nói.

Hai anh em không để ý lời Mạc Phàm nói, bọn họ nghĩ không có chuyện gì to

tát cả.

Ở đây là Tưởng gia, người làm gì được bọn họ còn chưa sinh ra đâu. Cho dù Lý gia muốn động vào bọn họ, cũng cần phải suy nghĩ hậu quả một

phen, huống chi chỉ là một đứa bé từ thành phố Đông Hải đến.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười.

Vì trừng phạt anh em Tưởng gia không bằng cầm thú, hắn đã sớm chuẩn bị một bộ kiểu chết, kiểu chết này được hắn trù tính khi còn ở Tu Chân giới.

Tuy kiếp trước hắn đã chuẩn bị tốt, nhưng không có cơ hội sử dụng. Khi hắn quay về Địa Cầu, cháu nội Tưởng Vân Thiên đều chết hết rồi. người đã muốn thử, vậy như các người mong muốn.

Các Mạc Phàm đang định ra tay, trong sân biệt thự, tiếng chó sủa như sư tử rống

vang lên.

Đồng thời tiếng kêu thanh thúy truyền vào tai Mạc Phàm.

- Anh, cứu em.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, ánh mắt trở nên phát lạnh, như động băng vạn năm không đổi.

Không nên xảy ra lần nữa vẫn xảy ra sao?

Thân hình hắn loáng lên một cái, biến mất tại chỗ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.