Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén lộ ra, nhìn chằm chằm tên hòa thượng này.
Hòa thượng mặc áo nhà sư màu vàng đất, trên cơ thể mập mạp có đeo một
chuỗi ngọc Dương Chi, mỗi viên đều to bằng ngón cái.
Trong tay cũng cầm một chuỗi tràng hạt màu đỏ, tổng cộng có 18 viên, đang không ngừng đếm.
Hòa thượng kia nheo mắt lại, mặt mũi nhìn có vẻ hiền lành, bộ dạng không tranh sự đời, khí tức khủng bố toàn thân cũng không hề kém hắn bao nhiêu.
Khí tức này hẳn là cao thủ Nội Kình hậu kỳ, hơn nữa không phải cao thủ Nội Kình hậu kỳ bình thường.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
- Hòa thượng, chính ông cũng là ma, hà tất phải giả từ bi?
Hòa thượng nhíu mày, trong chớp mắt khôi phục như thường.
- Thí chủ, nếu cậu không chịu giác ngộ, bần tăng đành phải đắc tội rồi.
Mạc Phàm cười lạnh lùng:
- Các người sớm đã đắc tội tôi, hòa thượng đánh lén người nhà tôi có hệ gì với ông?
- Cậu nói Tuệ Năng sư đệ sao?
Hòa thượng lạnh nhạt nói.
quan
- Phải, nếu ông ta chạy, ông ở lại đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Mạc tiên sinh, không, sư phụ, ông ta là ai vậy?
Chu Hiệt vẫn có chút không quen, vội vàng sửa lời.
- Chó săn của Khổng Tuyên.
Mạc Phàm trả lời.
Có lẽ ở trong mắt người khác sẽ nghĩ rằng hòa thượng này là cao tăng từ bi trong lòng là Phật đạo, nhưng muốn lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688700/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.