Không ít người nhìn thủy kiếm này, sắc mặt trầm xuống, đại lão tung hoành thành phố Đông Hải cứ chết như vậy sao?
Tay Tần Trách nắm chặt thành quả đấm, vẫn không nói được một lời, giận mà không dám nói gì.
Vân Thiên Không đang đợi mệnh lệnh của Lạc Anh.
Chỉ là chính ông ta cũng không hi vọng Lạc Anh tự tìm phiền phức, tránh rước họa vào thân, Tôn Vũ này không dễ chọc.
Lông mày Lạc Anh nhíu lại, hàm răng cắn chặt, cứu cũng không phải, không cứu cũng không phải, do dự bất định. Đường Long không ngừng nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu lăn từ trên trán xuống.
Một giọt hai giọt...
Vừa rồi được cứu một lần, bây giờ còn cứu được sao?
Một ý niệm, 12 thủy kiếm đến trước người Đường Long.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền từ xa đến.
- Tuy anh ta rất yếu, nhưng ông không giết được anh ta đâu.
Lời này vừa nói ra, vậy mà 12 thủy kiếm biến mất trong hư không, giống như chưa từng xuất hiện, cứ vậy không còn.
Mọi người lập tức sửng sốt, đây là tình huống gì?
Vừa rồi cao thủ Tiên Thiên cũng là ngoại phóng nội kình đỡ thủy kiếm, lúc nãy nhiều thủy kiếm như vậy mà trực tiếp biến mất, giống như bốc hơi.
Ai lợi hại như thế?
- Mạc đại sư sao, nếu đã đến rồi còn không đi ra, tôi đợi cậu lâu rồi.
Tôn Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tiếng như chuông lớn, bay ra bốn phía.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688682/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.