Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Long một cái, trên mặt không có một chút cảm xúc dao động.
- Trâu ngựa của tôi, không phải rồng không phải phượng thì không làm nổi, cút đi.
Tùy tiện quỳ gối dập đầu với người khác như vậy, còn muốn làm trâu làm ngựa cho y tiên bất tử hắn sao?
Đường Long cũng không tức giận, đứng dậy đi đến phía sau lão gia tử Tần gia.
- Bác sĩ Mạc, bây giờ cậu hài lòng chưa, có phải chúng ta nên bàn chuyện chữa trị bệnh truyền nhiễm hay không?
Lão gia tử Tần gia cười hỏi.
- Hài lòng sao?
Mạc Phàm cười nói.
Vừa rồi hắn chỉ trút giận cho Đường Long mà thôi, chuyện của hắn còn chưa tính toán đâu.
Hôm nay không tính xong, liền bàn bạc chuyện chữa trị bệnh dịch, có phần hơi sớm?
- Lúc này mới chỉ là bắt đầu, còn kém xa lắm, lão gia tử?
Mạc Phàm cười hỏi.
Khóe miệng Tần lão gia tử giật giật, đầu gối có chút mềm.
Ông ta hạ vốn gốc như vậy, mới bắt đầu trò chơi với Mạc Phàm?
Sớm biết tên nhóc khốn nạn này còn thù dai hơn Lạc Phi, ông ta làm gì cũng không thể trừng trị Mạc Phàm.
- Nhóc con, cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lạc Phi không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặt lão Tần đều mất hết, mới chỉ là bắt đầu.
- Gìmà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, các ông dẫn nhiều người tới như vậy, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688646/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.