Đường Long vốn là một con chó của Tần gia, Tần gia muốn giữ anh ta thì nuôi, không muốn giữ thì làm thịt.
Bảo Tần gia mời Đường Long về, Đường Long phải có tư cách này mới được, có lẽ Mạc Phàm có, nhưng rõ ràng Đường Long không có.
Cho dù Mạc Phàm cũng vô cùng miễn cưỡng, nếu không phải bỗng nhiên phát bệnh truyền nhiễm, lúc này Tần gia còn đang chèn ép Mạc Phàm.
Đường Long cũng thật không ngờ lúc này Mạc Phàm bảo Tần gia mời anh ta về.
Anh ta cho rằng mình theo Mạc Phàm loại bỏ bệnh dịch, sau đó quang minh chính đại quay về vị trí lúc trước.
Vẻ mặt anh ta nhìn Mạc Phàm đầy lo lắng, có phải ầm ĩ chuyện này lớn hơn hay không?
Sắc mặt Tần lão gia tử cũng hơi trầm xuống.
- Tiểu thần y cứu ông ta hơi khó đối phó.
- Mạc Phàm, đừng quá phận, chuyện cậu đánh Tiểu Kiệt con tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.
Tần Trách cắn chặt răng, sau đó nói.
- Tần nhị công tử, ông có tư cách nói với tôi những lời này ở đây sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần Trách một cái, cười mỉa nói.
Tối đó ở hội đấu giá, nếu không phải hắn ra mặt thay Tần Trách, không biết Tần Trách bị Lý Hưng gạt bao nhiêu tiền.
Sắc mặt Tần Trách trầm xuống, không dám nói nữa.
- Bác sĩ Mạc, tôi cảm thấy không sai biệt lắm là được, nếu không phải Tần lão quan tâm chuyện thành phố Đông Hải bị nhiễm bệnh, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688644/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.