Mạc Phàm nhìn một quyền Tần Cừu đánh tới, nhíu mày.
Quả thật Nội Kình trung kỳ lợi hại hơn Nội Kình sơ kỳ nhiều, chỉ sợ hai người Tôn Hổ và Long Khiếu cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của Tần Cừu.
Hắn không có né tránh, năm ngón tay nắm chặt, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhanh chóng vận chuyển, linh khí dồi dào tụ tập trong quả đấm của hắn.
Một quyền khó mà tưởng tượng, đón một quyền thanh thế làm người ta sợ hãi của Tần Cừu.
Tần Cừu khẽ cau mày, không ngờ Mạc Phàm sẽ cứng đối cứng với ông ta.
Nếu chỉ là ông ta, thật sự sẽ không có gì.
Xung quanh còn có Lạc Minh am hiểu ám sát, Mạc Phàm không sợ bị đánh lén sao?
Ông ta lắc đầu, vẫn không thu hồi lực đạo như cũ.
Hai quyền, một lớn một nhỏ, trong chớp mắt chạm vào nhau.
“Rầm” một tiếng thật lớn, giống như một quả bom nổ mạnh nổ tung giữa quả đấm của hai người, âm thanh chấn động.
Mặt đất giữa hai người, vốn là một tảng đá một thước tạo thành nền, lập tức vỡ ra như mạng nhện, như bom nghiền nát hòn đá, bay khắp nơi, có bông hoa run rẩy, rụng hết cánh hoa.
Mảnh đất trống vừa hoàn hảo không tổn hao gì, bây giờ thành một vùng bừa bãi.
Tiếng vang qua đi, Mạc Phàm đứng yên tại chỗ, Tần Cừu lại lùi về phía sau vài bước.
Trong chớp mắt đã thấy kết cục thắng bại.
Đường đường là cao thủ số hai thành phố Đông Hải, cao thủ số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688632/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.