Lông mày Mạc Phàm nhíu chặt, trong mắt hiện lên hàn quang, sát khí lóe lên.
Mạc Vũ không có một chút phản ứng, trái lại khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị.
- Mê Hồn Thuật?
Trước khi tới, lúc Tiểu Vũ nói muốn đóa hoa sen kia, hắn cũng không để ở trong lòng, cảm thấy Tiểu Vũ sẽ không bị mê hoặc.
Không ngờ Tiểu Vũ liếc mắt nhìn hoa sen máu một cái vẫn bị trúng chiêu, chỉ là bị mê hoặc không rõ ràng như Tưởng Bằng Bằng.
- Đáng chết!
Nếu không phải hắn tới chém giết Nhiếp Hồn Thú này, chắc chắn không biết lúc nào Tiểu Vũ bị Nhiếp Hồn Thú mê hoặc tới đây.
Chỉ là bây giờ cũng không khá hơn chút nào.
Chỉ cần Nhiếp Hồn Thú này ra lệnh, con dao nhọn trong tay Tiểu Vũ sẽ đâm vào huyệt Thái Dương cô.
Đây là một đại tử huyệt của con người, còn nối với Thức Hải.
Một khi bị đâm rách, cho dù bây giờ hắn muốn cứu cũng vô cùng khó khăn.
- Đáng chết!
Mạc Phàm nhìn vết thương trên mặt và tay Tiểu Vũ, cắn răng, kiếm phù trong tay lại tăng mấy phần.
Dám đả thương Tiểu Vũ, còn dùng Tiểu Vũ để uy hiếp hắn.
Hắn vốn định chỉ lấy yêu đan của Nhiếp Hồn Thú, liền thả linh hồn đi đầu thai chuyển thế.
Bây giờ hắn muốn yêu thú này hình thần câu diệt.
Hắn muốn ra tay, giọng nói âm âm u u truyền từ miệng Tiểu Vũ ra.
- Con người, bé gái này là em gái cậu đúng không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688605/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.