Sắc mặt Tưởng Vân Phong thay đổi, lập tức nổi trận lôi đình.
Ở Tưởng gia, những hậu bối cũng không dám nói chuyện với ông ta như vậy, một tên ranh con Mạc gia cũng dám hung hãn trước mặt ông ta như thế.
- Tiểu Phàm, cha mẹ cháu không dạy cháu nói chuyện với trưởng bối thế nào à?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.
Trưởng bối sao?
Tuy bây giờ nhà hắn không rơi vào đường cùng, nên không có cảnh hắn và lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong vay tiền, bị bọn họ thả chó ngao Tây Tạng ra cắn.
Nhưng cha bị Chu Kiến Bình bắt vài lần, lão mẹ cũng đi tìm Tưởng Vân Phong giúp đỡ.
Tưởng Vân Phong không cho lão mẹ một đồng, còn khuyên lão mẹ ly hôn đi, đừng mang con về Tưởng gia, mang xưởng dược về Tưởng gia là được.
Lần đó hắn cũng đi theo, khi Tưởng Vân Phong nói những lời này, hắn ở ngay đó.
Lúc ấy lão mẹ tức giận đến mức chảy nước mắt, ném vỡ cốc mang hắn quay về.
Từ đó về sau, ngày lễ ngày tết lão mẹ không tới Tưởng gia nữa.
Hôm nay Tưởng Vân Phong tới, bà cũng vô cùng lạnh nhạt với Tưởng Vân Phong.
- Ông mà là trưởng bối sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Cháu!
Mắt Tưởng Vân Phong mở to, tức giận đến mức ném tàn thuốc xuống.
- Nhị ca đừng nóng giận, Tiểu Phàm còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Cha Mạc Phàm vội vàng khuyên.
- Nhìn xem các cậu nuôi con ngoan quá, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688597/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.