- Tưởng gia ở Nam Sơn sao, là nhà rất nổi tiếng về làm áo lông thú đúng không?
- Đúng vậy.
Lão mẹ Mạc Phàm cười nhạt nói.
Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như nhíu mày, không hỏi nhiều nữa.
Tưởng gia ở Nam Sơn không chỉ mở mấy công ty, còn có người làm việc trong chính phủ, tài sản vài tỷ.
Nhà mẹ đẻ giàu có như vậy, nhưng nhà Mạc Phàm lại là tình cảnh này, nếu không phải Mạc Phàm có vẻ nghịch thiên, chắc chắn càng tệ hơn.
Mỗi nhà đều có một chuyện khó nói.
- Tới, ăn nhiều một chút, Tần tiểu thư, Lưu phu nhân, đừng khách sáo.
Lão mẹ Mạc Phàm cũng không thèm để ý, cầm đũa gắp đồ ăn cho Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như.
- Mẹ, của con đâu.
Mạc Vũ chạy loạn giữa hai bàn, bưng bát tới bĩu môi nói.
- Của em đây.
Mạc Phàm gắp hai miếng thịt cho Mạc Vũ, lúc này mới hài lòng chạy đi, lại qua bên kia kiếm cơm.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, đám Tần Doãn Nhi mới rời đi.
Bởi vì sau đó là lễ quốc khánh, trường học nghỉ một tuần, không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, hắn cũng không về trường hoc, mà ở nhà.
Có hợp đồng lại có tiền, mấy ngày nay cha, bác cả và chú ba chạy ngược chạy xuôi, vẫn bôn ba vì chuyện xưởng dược.
Trả nợ nần xong, tuyển công nhân, thu mua dược liệu, kiểm tra sửa chữa thiết bị.
Tuy ba anh em mệt đến mức đi không nổi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688595/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.