Chú ba Mạc Phàm thấy Chu Kiến Bình muốn lái xe chạy trốn, anh ta cầm lấy gậy sắt, “rầm” một tiếng nhảy lên trước chiếc xe.
Gậy sắt vung lên, đập mạnh lên kính xe, khe hở như mạng nhện trên kính tản ra, xe lung lay một chút.
- Lão súc sinh, xuống, nếu không bây giờ ông đây giết chết ông.
Chú ba Mạc Phàm hét.
Chu Kiến Bình bị dọa sợ mặt tái nhợt, nuốt nước bọt chậm rãi bước xuống xe.
Trong mắt lóe lên sợ hãi, không còn cảm giác ưu việt cao hơn người ta một bậc nữa.
- Đừng kích động, tôi chỉ đi gọi điện thoại.
- Gọi điện thoại xong rồi, chúng ta tính nợ sổ sách giữa ông và nhị ca tôi nhé?
Chú ba Mạc Phàm nắm lấy cổ áo Chu Kiến Bình, giống như xách con gà, nhấc ông ta tới trước mặt lão cha Mạc Phàm.
Chu Kiến Bình run rẩy, không dám phản kháng, mắt khẽ đảo, trên mặt lộ ra đáng thương tội nghiệp.
- Quốc Hoa à, tôi biết chúng tôi không đúng, là giám đốc ngân hàng chúng tôi ép chúng tôi phải làm vậy, nếu tôi không làm vậy ông ta sẽ đuổi tôi, tôi cũng không có biện pháp.
Lão cha Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Chu Kiến Bình đầy tức giận, cắn răng hỏi:
- Ông ta muốn đuổi ông, ông liền ép cả nhà tôi vào bước đường cùng sao?
Nghiêm trọng nhất là lúc ông mua đồ chơi cho Mạc Phàm Mạc Vũ đều cố tránh tầm mắt của Chu Kiến Bình, tránh để ông ta cảm thấy nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688590/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.