Chu Kiến Bình mới mở miệng, không ít người tức đến mức cắn chặt răng, ước gì có thể đi lên đâm Chu Kiến Bình hai dao.
Nhân viên công vụ thì sao chứ, sao đánh nhân viên công vụ thì tội rất nặng?
Nhân viên công vụ và người bình thường có khác biệt lớn sao? Là đỉnh đầu mọc thêm mắt, hay ở mông có thêm đuôi?
Đương nhiên cũng có người nhìn Mạc gia không vừa mắt, bỏ đá xuống giếng.
- Lão nhị Mạc gia đúng là hồ đồ, bị thân thích cuỗm mất tiền thì không nói, còn bị thân thích ép trả nợ, đúng là đáng thương.
Lão mẹ Mạc Phàm nhìn Chu Kiến Bình, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy thê lương.
Chu Kiến Bình là dượng bà, tới bắt người còn chưa tính, vậy mà nói ra những lời như vậy, trái tim bà như bị đâm một dao, đau quá.
- Chu Kiến Bình, ông là cái đồ súc sinh, con mẹ nó ông có phải là người hay không, ông không thấy nhị ca tôi bị bọn chúng đánh rách đầu sao?
Chú ba Mạc Phàm quát.
- Ai đánh, chúng tôi đâu đánh ông ta, là trong lúc ông ta chống lại người thi hành pháp luật không cẩn thận đập vào tường đấy chứ?
Chu Lan Sơn vội vàng phản bác.
- Các cậu đánh sao, cậu đánh sao?
Anh ta còn giả vờ hỏi xung quanh.
- Không có.
- Ai đánh ông ta, rõ ràng là tự mình đập vào, làm gì thế, muốn vu oan sao?
Những người khác nhao nhao cười nói.
- Đại ca, anh đừng ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688586/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.