Liễu Trạch hơi sững sờ, mặt vì tức giận mà phát tím.
Tuy anh ta chỉ là thư ký, nhưng cũng là dưới một người trên ngàn người, có bao giờ bị sỉ nhục tới mức này.
Nếu Mạc Phàm là thần y đức cao vọng trọng anh ta sẽ nhịn, nhưng chỉ là đứa bé 16 tuổi.
- Nhóc con, cậu mắng ai là chó hả?
Mạc Phàm không để ý đến anh ta, giống như không nghe tiếng chó sủa, bắt đầu đếm.
- 3! - 2!
Hạng Vân nhíu mày, do dự một lát, liền nói với Liễu Trạch:
- Anh ra ngoài trước, tôi sẽ bàn bạc một mình với bác sĩ Mạc.
Khi nói chuyện, anh ta còn nháy mắt với Liễu Trạch.
Liễu Trạch vốn giận gần chết, nhìn thấy ánh mắt này của Hạng Vân, lập tức hiểu ý, vốn là vui vẻ, sau đó tức giận rời khỏi phòng khám.
- Nhóc con, cậu đợi đấy.
- Bác sĩ Mạc, thuộc hạ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với anh ta, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chưa?
Hạng Vân khách sáo hỏi, lập tức hiền lành hơn nhiều.
Sở dĩ bây giờ anh ta mới đến, là vì chuẩn bị đủ rồi.
Mạc Phàm không đồng ý với điều thứ nhất cũng không sao, đuổi Liễu Trạch đi cũng không sao, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được, dù sao anh ta cũng có chuyện khác cho Liễu Trạch làm.
- Có thể.
Mạc Phàm cười nói.
- Bác sĩ Mạc có biết cả nước có bao nhiêu người mắc bệnh ung thư hay không? . Truyện Hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688570/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.