Chương trước
Chương sau
Trên con đường mòn trong rừng cây cách hồ bơi chưa tới 100 mét, bởi vì tiết tự do hoạt động đã bắt đầu, tất cả học sinh không phải học tiết tự do đăng ký, thì ở phòng học bài, nơi này không có ai.

Mạc Phàm đang đi đến hồ bơi, bỗng nhiên lạnh lẽo xuất hiện ở sau lưng, trong chớp mắt tiến lên trán.

Tóc gáy toàn thân lập tức đứng thẳng, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công không tự chủ được vận chuyển, ngọc bội của hắn cũng sáng lên theo.

Một vòng phòng hộ màu vàng mắt thường khó thấy được xuất hiện xung quanh hắn, mặt trên giống như có Kinh Phật lưu chuyển, bảo vệ xung quanh hắn.

Cũng đúng lúc này.

Vài tiếng “Rầm rầm rầm” vang lên, chín ngân châm có kích thước như lông trâu lóe lên ánh sáng màu lam đánh vào màn phòng hộ, đâm vào giữa màn phòng hộ một chút, hình thành mấy điểm lõm trên màn phòng hộ, lúc này mới ngừng lại được.

Sắc mặt Mạc Phàm phát lạnh trước nay chưa từng có, lực cảm ứng như thủy triều lan tràn ra bốn phía.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt hắn nhìn một người sau cây ngô đồng bên tay trái, sắc bén lóe lên trong mắt, sát khí lộ ra hết.

May mà hắn luyện chế pháp khí, có Kim Cương chú hộ thể, nếu không cho dù chín ngân châm này không đẩy hắn vào chỗ chết, cũng sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ.

Bởi vì vị trí của chín ngân châm đều chọn tử huyệt trên người hắn, trên châm đều tẩm kịch độc.

Sau cây ngô đồng, một lão đầu vẻ mặt âm u đi ra, đánh giá Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

- Oa, vậy mà đỡ được, Nội Kình ngoại phóng, cao thủ Nội Kình đại thành sao?

Bạo Vũ Lê Hoa châm của ông ta giết không biết bao nhiêu cao thủ võ đạo, một khi ra tay, chưa bao giờ thất thủ, là vũ khí ám sát vô nhị.

Cho dù là cao thủ Nội Kình đại thành, cũng chết ở dưới Bạo Vũ Lê Hoa châm của ông ta, vậy mà tên nhóc này chặn được?

Ngoại trừ Nội Kình đại thành, thì không có giải thích nào khác.

Dù vậy sắc mặt lão giả vẫn âm u như trước, không có một chút lo lắng.

- Nhóc con, sư phụ của cậu là ai, vậy mà bồi dưỡng ra yêu nghiệt như cậu, còn trẻ tuổi đã có tu vi Nội Kình đại thành rồi.

Lão giả âm u lạnh giọng hỏi.

Phải biết rằng cả thành phố Đông Hải chỉ có ba cao thủ Nội Kình, Đường Khôn gia chủ Đường gia, Tần Cừu lão tam Tần gia, còn có Long Khiếu chủ quán võ Đông Hải.

Chuyện này đủ để thấy luyện ra Nội Kình khó biết bao nhiêu, tuổi tác của ba người này ít nhất cũng phải 35 tuổi, mạnh lắm cũng chỉ là Nội Kình trung kỳ.

Một tên nhóc 16 tuổi, thực ra là Nội Kình đại thành.

Thiên phú khủng bố này, tuyệt đối có thể dùng yêu nghiệt để hình dung.

- Sư phụ của tôi là ai ông không có tư cách biết, tôi hỏi ông một câu, là Trương Siêu sai ông tới, hay là Trương Thiên sai ông tới?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Ông già này hắn từng gặp một lần, ở trong phòng đấu giá, ông ta đi theo Trương Siêu.

Lúc ấy hắn cảm thấy ông già này không tầm thường, chỉ là không ngờ khủng bố như vậy, cho dù với thực lực hiện giờ của hắn thiếu chút nữa cũng chết trên tay lão giả này.

Nếu lúc ấy lão giả ra tay được, tỷ lệ sống sót của hắn chưa được 3 phần.

Bây giờ sao, ha ha!

- Hửm?

Lão giả nhíu mày, trong mắt lóe lên lạnh lẽo.

- Nhóc con, đừng tưởng rằng cậu là Nội Kình đại thành thì có tư cách nói chuyện với tôi như vậy, Nội Kình đại thành chết dưới tay lão phu không năm người thì cũng ba người.

Mạc Phàm cười, quả thật ám khí của ông già này rất lợi hại.

Nhỏ như lông trâu, khó phát hiện dưới ánh mặt trời, lực lớn như trâu.

Nội Kình đại thành bình thường chưa hẳn đã tránh được, cho dù có Nội Kình hộ thể, cũng sẽ bị kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu trên ngân châm độc chết.

Nhưng mấy thứ này không có bất luận tác dụng gì với Tu Tiên Giả hắn.

Ông già này bị hắn phát hiện, chỉ có một con đường chết.

- Tôi trả lời ông một vấn đề, đó chính là tôi không phải Nội Kình đại thành, sau đó ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trương Siêu bắt nạt chị họ ở hồ bơi, ông già này dám ngăn cản hắn qua đó, đây đã là tội chết. . Ngôn Tình Tổng Tài

Nếu không phải hắn có Kim Cương chú, có khả năng đã chết dưới tay lão đầu này, hạ sát với hắn, lão nhân này cũng sẽ phải chết.

Hơn nữa cho dù là Trương Siêu phái tới hay Trương Thiên phái tới, đều là tôi tớ của Trương gia, không chỉ lão đầu này phải chết, Trương gia nhất định bị diệt.

- Nhóc con ngu ngốc, cậu quá càn rỡ rồi.

Lão giả phẫn nộ nói.

Khi nói chuyện, bàn tay gầy như que củi của ông ta khẽ động, bốn ngân châm như lông trâu xuất hiện ở hai bên tay ông ta, lóe lên ánh sáng âm u dưới ánh mặt trời.

- Nhóc con, tôi cho cậu cơ hội nữa, nói tên sư môn của cậu ra, nếu không hôm nay cậu sẽ chết không thể nghi ngờ.

Hóa ra ông ta đã chuẩn bị đánh chết Mạc Phàm, ai biết tu vi của Mạc Phàm lại cao như vậy.

Có thể nuôi dưỡng được Mạc Phàm yêu nghiệt như vậy chắc chắn không phải người bình thường, để phòng ngừa ngộ nhỡ, không thể đắc tội.

“Hừ!”

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lão đầu kia.

Ngón tay vung lên, một ký hiệu phong cách cổ xưa hiện lên giữa không trung, như dấu chấm hỏi, nhưng lại không giống lắm.

Lão giả thấy Mạc Phàm không chủ động nói, cũng không lấy ra binh khí gì, chỉ vẽ bùa trên không, khóe miệng ông ta hiện lên nụ cười mỉa.

Vừa rồi ông ta còn tưởng rằng Mạc Phàm là võ giả Nội Kình đại thành, bây giờ xem ra, quả thực Mạc Phàm không phải là Nội Kình đại thành, mà chỉ là pháp sư Trúc Cơ sơ kỳ.

Trúc Cơ có thể thúc giục pháp khí, quả thật dùng pháp khí phòng ngự có thể ngăn cản được Bạo Vũ Lê Hoa châm của ông ta.

Nhưng mà một pháp sư mới tới Trúc Cơ, đứng trước mặt sát thủ Nội Kình sơ kỳ, không khác gì kẻ thù đưa đến tận cửa.

Đừng nói Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng chưa hẳn là đối thủ của sát thủ.

Có thể nói, sát thủ là khắc tinh của pháp sư.

Nếu Mạc Phàm là pháp sư, thì không có gì phải sợ sư phụ cậu ta đến báo thù giết được mình.

- Cậu đã không chịu nói, vậy tôi sẽ tiễn cậu về Tây Thiên.

Lão giả cười âm hiểm nói, trên mặt không còn e ngại, mười ngón tay rung lên muốn giết Mạc Phàm lần nữa.

Tinh quang trong mắt Mạc Phàm trở nên sáng hơn, ngón tay chỉ lão đầu phía xa, trầm giọng quát:

- Định!

Một chữ phun ra, ký hiệu phong cách cổ xưa kia bay về phía lão đầu.

Còn chưa bay ra, liền biến mất không thấy, khi xuất hiện lần nữa đã khắc trên trán lão đầu.

Lão đầu kia muốn phi châm ra, chuyện khủng bố đã xuất hiện.

Ký hiệu sáng lên, vậy mà thân thể ông ta không thể nhúc nhích được, giống như Định Thân Pháp trong truyền thuyết.

Ý cười trên khuôn mặt âm u cứng ngắc, hai mắt nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, gần như thét to:

- Định Thân Pháp, đây, đây không phải là pháp thuật của thần tiên sao?

Không phải ông ta chưa từng giao thủ với pháp sư, nhưng không có pháp sư Trúc Cơ sơ kỳ có thể thi triển pháp thuật như vậy, chỉ có khả năng là pháp thuật của tiên gia trong truyền thuyết.

- Rốt cuộc cậu là ai, sao có thể biết pháp thuật của thần tiên?

Lão đầu hoảng sợ nói, không còn ung dung giết người như cắt cỏ nữa.

Mạc Phàm vẫn không trả lời, cầm lấy ngân châm mà Kim Cương chú ngăn cản, ném ra, từng ngân châm lóe lên ánh sáng màu lam, bay về phía lão đầu.

Đồng tử lão đầu co rụt lại, ông ta biết độc tính trên ngân châm, muốn né tránh, nhưng thân thể căn bản không nghe lời, sợ hãi nhanh chóng hiện lên.

- Không, không, thần tiên tha mạng, thần tiên tha mạng.

- Tha mạng, khi ông ra tay với tôi, ông nhất định sẽ mất mạng.

Mạc Phàm lạnh lùng nói. “Phập…”

Toàn bộ ngân châm như lông trâu đâm vào trong cơ thể lão đầu, ánh mắt tuyệt vọng của lão đầu nhanh chóng mất đi ánh sáng, không kêu ra tiếng, liền ngã xuống đất.

Khói đen nồng đậm tỏa ra từ người ông ta, chỉ trong phút chốc, một người sống liền biến thành một vũng nước đen, không còn lại thứ gì khác.

Mạc Phàm nhìn vũng nước đen trên đất, hàn quang trong mắt càng nhiều hơn, nếu vừa rồi hắn trúng mấy châm này, hắn cũng có kết cục như vậy.

- Trương gia!

Hàn quang trong mắt Mạc Phàm đậm hơn, tay vung lên, khói đen xung quanh tản ra, nổi giận đùng đùng đi về phía hồ bơi. Trên con đường mòn trong rừng cây cách hồ bơi chưa tới 100 mét, bởi vì tiết tự do hoạt động đã bắt đầu, tất cả học sinh không phải học tiết tự do đăng ký, thì ở phòng học bài, nơi này không có ai.

Mạc Phàm đang đi đến hồ bơi, bỗng nhiên lạnh lẽo xuất hiện ở sau lưng, trong chớp mắt tiến lên trán.

Tóc gáy toàn thân lập tức đứng thẳng, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công không tự chủ được vận chuyển, ngọc bội của hắn cũng sáng lên theo.

Một vòng phòng hộ màu vàng mắt thường khó thấy được xuất hiện xung quanh hắn, mặt trên giống như có Kinh Phật lưu chuyển, bảo vệ xung quanh hắn.

Cũng đúng lúc này.

Vài tiếng “Rầm rầm rầm” vang lên, chín ngân châm có kích thước như lông trâu lóe lên ánh sáng màu lam đánh vào màn phòng hộ, đâm vào giữa màn phòng hộ một chút, hình thành mấy điểm lõm trên màn phòng hộ, lúc này mới ngừng lại được.

Sắc mặt Mạc Phàm phát lạnh trước nay chưa từng có, lực cảm ứng như thủy triều lan tràn ra bốn phía.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt hắn nhìn một người sau cây ngô đồng bên tay trái, sắc bén lóe lên trong mắt, sát khí lộ ra hết.

May mà hắn luyện chế pháp khí, có Kim Cương chú hộ thể, nếu không cho dù chín ngân châm này không đẩy hắn vào chỗ chết, cũng sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ.

Bởi vì vị trí của chín ngân châm đều chọn tử huyệt trên người hắn, trên châm đều tẩm kịch độc.

Sau cây ngô đồng, một lão đầu vẻ mặt âm u đi ra, đánh giá Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

- Oa, vậy mà đỡ được, Nội Kình ngoại phóng, cao thủ Nội Kình đại thành sao?

Bạo Vũ Lê Hoa châm của ông ta giết không biết bao nhiêu cao thủ võ đạo, một khi ra tay, chưa bao giờ thất thủ, là vũ khí ám sát vô nhị.

Cho dù là cao thủ Nội Kình đại thành, cũng chết ở dưới Bạo Vũ Lê Hoa châm của ông ta, vậy mà tên nhóc này chặn được?

Ngoại trừ Nội Kình đại thành, thì không có giải thích nào khác.

Dù vậy sắc mặt lão giả vẫn âm u như trước, không có một chút lo lắng.

- Nhóc con, sư phụ của cậu là ai, vậy mà bồi dưỡng ra yêu nghiệt như cậu, còn trẻ tuổi đã có tu vi Nội Kình đại thành rồi.

Lão giả âm u lạnh giọng hỏi.

Phải biết rằng cả thành phố Đông Hải chỉ có ba cao thủ Nội Kình, Đường Khôn gia chủ Đường gia, Tần Cừu lão tam Tần gia, còn có Long Khiếu chủ quán võ Đông Hải.

Chuyện này đủ để thấy luyện ra Nội Kình khó biết bao nhiêu, tuổi tác của ba người này ít nhất cũng phải 35 tuổi, mạnh lắm cũng chỉ là Nội Kình trung kỳ.

Một tên nhóc 16 tuổi, thực ra là Nội Kình đại thành.

Thiên phú khủng bố này, tuyệt đối có thể dùng yêu nghiệt để hình dung.

- Sư phụ của tôi là ai ông không có tư cách biết, tôi hỏi ông một câu, là Trương Siêu sai ông tới, hay là Trương Thiên sai ông tới?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Ông già này hắn từng gặp một lần, ở trong phòng đấu giá, ông ta đi theo Trương Siêu.

Lúc ấy hắn cảm thấy ông già này không tầm thường, chỉ là không ngờ khủng bố như vậy, cho dù với thực lực hiện giờ của hắn thiếu chút nữa cũng chết trên tay lão giả này.

Nếu lúc ấy lão giả ra tay được, tỷ lệ sống sót của hắn chưa được 3 phần.

Bây giờ sao, ha ha!

- Hửm?

Lão giả nhíu mày, trong mắt lóe lên lạnh lẽo.

- Nhóc con, đừng tưởng rằng cậu là Nội Kình đại thành thì có tư cách nói chuyện với tôi như vậy, Nội Kình đại thành chết dưới tay lão phu không năm người thì cũng ba người.

Mạc Phàm cười, quả thật ám khí của ông già này rất lợi hại.

Nhỏ như lông trâu, khó phát hiện dưới ánh mặt trời, lực lớn như trâu.

Nội Kình đại thành bình thường chưa hẳn đã tránh được, cho dù có Nội Kình hộ thể, cũng sẽ bị kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu trên ngân châm độc chết.

Nhưng mấy thứ này không có bất luận tác dụng gì với Tu Tiên Giả hắn.

Ông già này bị hắn phát hiện, chỉ có một con đường chết.

- Tôi trả lời ông một vấn đề, đó chính là tôi không phải Nội Kình đại thành, sau đó ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trương Siêu bắt nạt chị họ ở hồ bơi, ông già này dám ngăn cản hắn qua đó, đây đã là tội chết. . Ngôn Tình Tổng Tài

Nếu không phải hắn có Kim Cương chú, có khả năng đã chết dưới tay lão đầu này, hạ sát với hắn, lão nhân này cũng sẽ phải chết.

Hơn nữa cho dù là Trương Siêu phái tới hay Trương Thiên phái tới, đều là tôi tớ của Trương gia, không chỉ lão đầu này phải chết, Trương gia nhất định bị diệt.

- Nhóc con ngu ngốc, cậu quá càn rỡ rồi.

Lão giả phẫn nộ nói.

Khi nói chuyện, bàn tay gầy như que củi của ông ta khẽ động, bốn ngân châm như lông trâu xuất hiện ở hai bên tay ông ta, lóe lên ánh sáng âm u dưới ánh mặt trời.

- Nhóc con, tôi cho cậu cơ hội nữa, nói tên sư môn của cậu ra, nếu không hôm nay cậu sẽ chết không thể nghi ngờ.

Hóa ra ông ta đã chuẩn bị đánh chết Mạc Phàm, ai biết tu vi của Mạc Phàm lại cao như vậy.

Có thể nuôi dưỡng được Mạc Phàm yêu nghiệt như vậy chắc chắn không phải người bình thường, để phòng ngừa ngộ nhỡ, không thể đắc tội.

“Hừ!”

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lão đầu kia.

Ngón tay vung lên, một ký hiệu phong cách cổ xưa hiện lên giữa không trung, như dấu chấm hỏi, nhưng lại không giống lắm.

Lão giả thấy Mạc Phàm không chủ động nói, cũng không lấy ra binh khí gì, chỉ vẽ bùa trên không, khóe miệng ông ta hiện lên nụ cười mỉa.

Vừa rồi ông ta còn tưởng rằng Mạc Phàm là võ giả Nội Kình đại thành, bây giờ xem ra, quả thực Mạc Phàm không phải là Nội Kình đại thành, mà chỉ là pháp sư Trúc Cơ sơ kỳ.

Trúc Cơ có thể thúc giục pháp khí, quả thật dùng pháp khí phòng ngự có thể ngăn cản được Bạo Vũ Lê Hoa châm của ông ta.

Nhưng mà một pháp sư mới tới Trúc Cơ, đứng trước mặt sát thủ Nội Kình sơ kỳ, không khác gì kẻ thù đưa đến tận cửa.

Đừng nói Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng chưa hẳn là đối thủ của sát thủ.

Có thể nói, sát thủ là khắc tinh của pháp sư.

Nếu Mạc Phàm là pháp sư, thì không có gì phải sợ sư phụ cậu ta đến báo thù giết được mình.

- Cậu đã không chịu nói, vậy tôi sẽ tiễn cậu về Tây Thiên.

Lão giả cười âm hiểm nói, trên mặt không còn e ngại, mười ngón tay rung lên muốn giết Mạc Phàm lần nữa.

Tinh quang trong mắt Mạc Phàm trở nên sáng hơn, ngón tay chỉ lão đầu phía xa, trầm giọng quát:

- Định!

Một chữ phun ra, ký hiệu phong cách cổ xưa kia bay về phía lão đầu.

Còn chưa bay ra, liền biến mất không thấy, khi xuất hiện lần nữa đã khắc trên trán lão đầu.

Lão đầu kia muốn phi châm ra, chuyện khủng bố đã xuất hiện.

Ký hiệu sáng lên, vậy mà thân thể ông ta không thể nhúc nhích được, giống như Định Thân Pháp trong truyền thuyết.

Ý cười trên khuôn mặt âm u cứng ngắc, hai mắt nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, gần như thét to:

- Định Thân Pháp, đây, đây không phải là pháp thuật của thần tiên sao?

Không phải ông ta chưa từng giao thủ với pháp sư, nhưng không có pháp sư Trúc Cơ sơ kỳ có thể thi triển pháp thuật như vậy, chỉ có khả năng là pháp thuật của tiên gia trong truyền thuyết.

- Rốt cuộc cậu là ai, sao có thể biết pháp thuật của thần tiên?

Lão đầu hoảng sợ nói, không còn ung dung giết người như cắt cỏ nữa.

Mạc Phàm vẫn không trả lời, cầm lấy ngân châm mà Kim Cương chú ngăn cản, ném ra, từng ngân châm lóe lên ánh sáng màu lam, bay về phía lão đầu.

Đồng tử lão đầu co rụt lại, ông ta biết độc tính trên ngân châm, muốn né tránh, nhưng thân thể căn bản không nghe lời, sợ hãi nhanh chóng hiện lên.

- Không, không, thần tiên tha mạng, thần tiên tha mạng.

- Tha mạng, khi ông ra tay với tôi, ông nhất định sẽ mất mạng.

Mạc Phàm lạnh lùng nói. “Phập…”

Toàn bộ ngân châm như lông trâu đâm vào trong cơ thể lão đầu, ánh mắt tuyệt vọng của lão đầu nhanh chóng mất đi ánh sáng, không kêu ra tiếng, liền ngã xuống đất.

Khói đen nồng đậm tỏa ra từ người ông ta, chỉ trong phút chốc, một người sống liền biến thành một vũng nước đen, không còn lại thứ gì khác.

Mạc Phàm nhìn vũng nước đen trên đất, hàn quang trong mắt càng nhiều hơn, nếu vừa rồi hắn trúng mấy châm này, hắn cũng có kết cục như vậy.

- Trương gia!

Hàn quang trong mắt Mạc Phàm đậm hơn, tay vung lên, khói đen xung quanh tản ra, nổi giận đùng đùng đi về phía hồ bơi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.