uyên liệu thì làm sao chúng ta mở cửa hàng được đây?”
Kết quả, Lý Phong nói một câu khiến Hứa Mộc Tình cạn lời: “Trực tiếp đến chợ rau mua rau không phải là được rồi sao”.
Hứa Hạo Nhiên đang lái xe đột nhiên mỉm cười.
Cậu ta cười khổ.
“Anh rể, bọn em đã nghĩ tới cách đó rồi”.
“Anh Khoát Hải ngày nào cũng lái xe tải đi vòng quanh các chợ rau ở thủ đô”.
“Tuy nhiên, đến cổng chợ anh ấy cũng không vào được”.
“Chỉ cần nhìn thấy anh Hải, bọn họ lập tức cử người ra chặn anh ấy lại”.
“Có một lần, anh Hải lẻn vào bên trong chợ”.
“Những người bán rau đó đã được được nhắc nhở trước rồi”.
“Không ai dám bán rau cho chúng ta cả”.
Lúc này, Lý Phong chỉ tay vào một góc bên phải ở phía trước nói: “Tới chỗ đó rồi rẽ vào”.
“Rẽ trái ở ngã tư thứ ba”.
“Đi thêm năm mươi mét nữa sẽ có một chợ rau”.
Theo những gì Lý Phong nói, Hứa Hạo Nhiên đã lái xe đến trước cổng một chợ rau.
Lần này, Lý Phong không đi vào trong.
Mà bọn họ đi vòng quanh chợ rau.
Các quầy hàng trong chợ rau đều phải trả tiền.
Nguồn hàng của người bán hàng do các công ty chuyển phát cung cấp.
Mọi nguồn hàng của bọn họ đều nằm trong tay công ty chuyển phát.
Vì vậy chỉ cần người nhà họ Tiền không buông tha.
Đám người Lý Phong căn bản không thể mua được bất kỳ nguyên liệu nào.
Ở không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444819/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.