rên đường về, Tiền Phủ Cương nói rõ kế hoạch của mình ra.
"Nếu giờ đã không thể dùng cách cứng rắn giết bọn chúng thì chúng ta sẽ sử dụng biện pháp mềm mỏng khác".
Tiền Thiều Phong vội hỏi: "Biện pháp mềm mỏng nào?"
Tiền Phủ Cương trợn mắt nhìn anh ta: "Con đó, gặp chuyện gì cũng phải động não mà nghĩ chứ".
"Bố nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người làm ăn".
"Mà đã là người làm ăn thì hãy bắt đầu từ phương diện kinh doanh để đối phó đối thủ và kẻ địch”.
"Trong mắt chúng ta, nhà hàng Hải Giác chỉ là con sâu cái kiến thôi, chúng ta muốn giẫm đạp lúc nào mà chẳng được".
"Nhưng lũ nhà quê này có vẻ biết đánh nhau".
"Nếu đã không thể làm căng với chúng, vậy chúng ta sẽ chặt đứt đường lui sau lưng chúng".
Tiền Thiều Phong nghe thế gật đầu lia lịa.
"Bố à, bố là người từng trải".
"Con sao mà so được với bố chứ".
Nịnh hót xong, Tiền Thiều Phong bắt đầu ngồi rung đùi thích chí.
Anh ta ngửa đầu.
Mặt cười tự tin.
Tính toán xong mọi chuyện rồi.
Anh ta cực kỳ khoái chí.
"Vừa nãy không phải con nói hội quán Hoa Hồng Đen sửa thành 'Bách Vị Nguyên' à?"
Tiền Thiều Phong gật đầu.
"Nếu đã đặt tên thế, chắc chắn bọn chúng cũng định làm về ngành dịch vụ nhà hàng".
"Nhìn cả cái đất thủ đô rộng lớn này, có ai làm trong ngành dịch vụ nhà hàng mà sánh được với chúng ta không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444813/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.